Wednesday, September 12, 2012

Con yêu mẹ

Con yêu mẹ vì mẹ đã mang nặng đẻ đau để sinh ra con trên cõi đời này. Không những chỉ 9 tháng 10 ngày, mà cả cuộc đời mẹ luôn gánh phần cơ cực để con có được hình hài khỏe mạnh.

Con yêu mẹ vì trong những lúc con ốm nặng, mẹ đã túc trực bên
con, lo lắng cho con đến sụt ký. Mẹ đút cho con từng viên thuốc, muỗng cháo, muỗng cơm. Khi con than thuốc đắng, mẹ dỗ dành bằng việc cho con một cây kẹo thơm lừng.

Con yêu mẹ vì mẹ là lá chắn vĩ đại, che chở con trước những xô bồ trong cuộc sống này. Khi con bị bạn bè ăn hiếp, mẹ bênh vực. Khi con sợ những chuyện viển vông, mẹ an ủi, dỗ dành, giải thích cho con hiểu để thôi không sợ nữa. 

Con yêu mẹ vì dù có đói khổ, mẹ vẫn bảo rằng no để con ngon miệng, no bụng. Dù có lạnh, mẹ vẫn bảo rằng không vì con cần ấm để ngủ ngon trong cái mùa đông cứa da cứa thịt. Dù có buồn, mẹ vẫn bảo rằng vui vì sợ con lo lắng, phân tâm trong trong cuộc sống.

Con yêu mẹ, vì ánh mắt mẹ nhìn con dịu dàng nồng ấm hơn cả vầng trăng sáng đêm rằm. Con hạnh phúc vô cùng vì được tắm mình trong đôi mắt mẹ. Và dẫu con có đi bất cứ nơi đâu trên trái đất này, ánh mắt ấy vẫn dõi theo từng bước chân con.

Con yêu mẹ vì mỗi khi con bước chân đi xa, mẹ lại nhắc nhở: “Không có mẹ bên cạnh, con phải tự biết chăm sóc bản thân. Khi giao tiếp thì một câu nhịn chín câu lành, với mọi người phải kính trên nhường dưới… nghe con”.

Con yêu mẹ vì những lần con vấp ngã, mẹ là người duy nhất đỡ con lên, tiếp cho con sức mạnh trên quãng đường chông gai, khúc khuỷu phía trước. Và nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, con đã tự tin hơn để khám phá, vượt qua những trở ngại trong cuộc sống mà đi đến đích thành công.


Con yêu mẹ vì chỉ có mẹ là người dang rộng vòng tay chờ đón ngày con trở về trong lặng lẽ buồn phiền. Và khi ấy, con biết rằng cuộc đời con đã không phải như ngày hôm nay nếu lời dạy bảo của mẹ hôm nào thật sự con lưu tâm.

Con yêu mẹ vì mẹ là “kho tàng sách vô giá” đã dạy con nhiều điều hay lẽ phải. Là “con đường” dẫn con đến những chân trời mới, khám phá nhiều điều kỳ thú. Là “bài đồng dao” mà con vẫn in sâu trong ký ức tuổi thơ, mãi mãi sẽ không quên…

Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con.

Món ngon đất gái mỹ miều

Kim Long là một địa danh nằm ở phía tây thành phố Huế, bên phía bờ Bắc của sông Hương, rất nổi tiếng vì có nhiều nhà vườn đẹp. Nhiều người biết đến địa danh Kim Long qua hai ca dao:
Kim Long có gái mỹ miều,
Trẫm thương, trẫm nhớ, trẫm liều trẫm đi.

< Kim Long là vùng đất nổi tiếng với khung cảnh nên thơ và nhiều món ngon.

Nhưng cũng nhiều người lại biết đến Kim Long nhờ có món ăn hấp dẫn, đó là món: bánh ướt cuốn thịt nướng. Bánh ướt cuốn thịt nướng là món ngon vừa dân giã, lại vừa tỉ mẩn đúng kiểu ẩm thực Huế, nguyên liệu không khó tìm, nhưng cách làm đòi hỏi sự khéo tay, cẩn thận của người chế biến. Món ăn này rất đơn giản với các nguyên liệu chính, gồm: bánh ướt, thịt heo, rau thơm.

Bánh ướt là loại bánh tráng được làm bằng bột gạo có pha bột lọc. Cũng giống như bánh cuốn người ta vẫn hay ăn, bánh ướt được tráng mỏng và dùng liền (nếu tráng dày và phơi khô thì gọi là bánh tráng), điểm khác nhau giữa bánh cuốn và bánh ướt là bánh ướt được tráng dày hơn.

< Thịt được nướng liên tục trên than hồng, trở đều tay cho đến khi chín vàng, dậy mùi thơm đặc trưng.

Thịt để nướng thường là thịt heo ba chỉ thái mỏng (một số nơi dùng thịt nạc), ướp tiêu, hành, nước mắm và một ít ngũ vị hương. Thịt ướp sau vài giờ cho thật thấm thì xếp đều lên vỉ, nướng trên lửa than đỏ hồng cho đến khi đủ độ chín, có màu nâu vàng, dậy mùi thơm là được.

Thịt nướng xong được rắc thêm vừng (mè rang) để tăng mùi thơm và vị hấp dẫn. Thịt nướng này cùng với rau thơm, xà lách sẽ là phần nhân để cuốn bánh ướt. Bánh ướt dùng cho món ăn này là loại hình tròn, cỡ bằng bàn tay, để vừa vặn trên chiếc đĩa nhỏ.


< Dĩa bánh ướt thịt nướng dùng kèm với chén nước mắm đặc biệt.

Người ta trải đều từng chiếc bánh ra, xếp lần lượt xà lách, rau thơm lên trên, rồi đến thịt đã nướng chín. Khi phần nhân đã được xếp gọn gàng, người ta nhanh tay cuộn đều bánh lại như cuốn nem, chỉ có khác là ở phía hai đầu vẫn để hở. Cái khó là cuốn nhanh nhưng phải nhẹ nhàng, đều tay để không rách phần vỏ bánh. Cứ như thế, lần lượt hết cái này đến cái khác, hàng chục chiếc bánh  được cuốn ngay ngắn, gọn gàng, xếp sẵn lên dĩa trông vô cùng hấp dẫn.

Bánh ướt thịt nướng ngon hơn, hấp dẫn hơn khi dùng kèm với nước mắm nguyên chất đã pha loãng với đường, nước, chanh theo tỉ lệ nhất định, cắt thêm vài lát ớt xanh, đập dập thêm một hai tép tỏi cho vào, người nào thích ăn cay hơn còn có thể cho thêm ớt chưng (ớt bột phi vàng với dầu). Riêng chén nước mắm thôi đã vô cùng bắt mắt với đủ các màu sắc, mời gọi khó cưỡng.

< Tô bún thịt nướng Kim Long đặc biệt với sự kết hợp của rất nhiều loại rau tươi.

Chính nhờ hương vị nước chấm rất đặc trưng mà món ăn bình dân này của Kim Long được nhiều du khách biết đến. Chấm chiếc bánh mềm mịn, trắng mướt, ẩn hiện phần nhân hấp dẫn, ngập trong chén nước mắm ớt, cho vào miệng nghe man mát, hòa quyện với thịt nướng thơm lừng, dai ngọt, đậm đà.

Nhai thật chậm rãi để cảm nhận lần lượt mùi vị các loại rau, vừa thơm dịu, vừa cay nồng, có như thế mới cảm nhận được hết cái tinh tế của người chế biến, của từng công đoạn làm bánh. Để rồi chưa ăn hết cái này, thực khách đã “nhăm nhe” tiếp cái khác, như để không làm gián đoạn vị thanh ngọt nhẹ nhàng đang hòa quyện vô cùng sống động trong miệng.

Ngoài bánh ướt thịt nướng thơm ngon, ở đây còn nổi tiếng cả với món bún thịt nướng. Bún thịt nướng có lẽ ở đâu cũng có, nhưng khi đã đến Huế, nó vẫn là món ngon mà thực khách không thể không thử.


< Bánh ướt và bún thịt nướng, đặc sản Kim Long.

Ngoài hai nguyên liệu chính là bún tươi và thịt nướng, món ăn này còn hấp dẫn hơn bởi “dàn hợp ca” của các loại rau tươi xanh mướt, bao gồm: rau thơm, ngò rí, rau xà lách cắt nhỏ, bắp chuối bào mỏng, đu đủ xanh thái sợi, dưa leo thái lát…

Người ta xếp bún tươi vào tô, rồi cho lần lượt các loại rau kể trên vào, xếp thịt nướng lên trên, sau đó rắc đậu phộng rang đập dập lên. Bún thịt nướng cũng được dùng kèm với nước mắm pha như trên. Đây cũng là một món ăn hấp dẫn rất nhiều thực khách khó tính khi đặt chân đến Huế.

Với hương vị đặc trưng như thế, nếu có dịp đến Huế, trên đường đi thăm chùa Linh Mụ, bạn đừng quên ghé lại Kim Long để thưởng thức hai món ăn đậm đà hương vị quê hương này.

Du lịch, GO! - Theo iHay

Hà Nội kỳ nhân, kỳ sự (Kỳ 8) - Thân phận hoa loa kèn

Hoa loa kèn trắng trong vốn được nâng niu, từng bị dán mác “hoa tư sản”, hoa thực dân, và bị hắt hủi suốt một thời kỳ dài bởi biến động xã hội lịch sử.

Tương truyền từ đời vua Lý Thái Tông (1227-1238), Thăng Long hình thành Thập tam trại (Liễu Giai, Ngọc Hà, Đại Yên, Giảng Võ, Hữu Tiệp...) ở phía tây kinh thành. Trong đợt khai quật hoàng thành, các nhà khảo cổ đã tìm thấy dấu tích một con sông cổ chảy ngang qua kinh thành theo hướng đông - tây, về phía làng Ngọc Hà xưa, và họ cho rằng đây là con sông mang tên sông Ngọc làm nên tên làng Ngọc Hà.
Ngoài trồng lúa, các trại còn trồng rau, quả và hoa để cung cấp cho kinh thành. Hoa trồng ở Thập tam trại chủ yếu là sói, nhài, huệ, ngâu...

Ca dao và tục ngữ Hà Nội có câu:

Giếng Ngọc Hà vừa trong vừa mát
Vườn Ngọc Hà thơm ngát gần xa
Hỏi người xách nước tưới hoa
Có cho ai được vào ra chốn này?

Hay:

Ngày rằm đi chợ mua hoa
Phải chờ thấy gánh Ngọc Hà mới mua

Nhiều quan lại triều Nguyễn khi về hưu không muốn ở lại đất Huế đã trở ra Bắc đến mua đất ở Ngọc Hà, Hữu Tiệp để trồng cây và hoa vui thú điền viên. Họ thuê dân hai làng này vốn có kinh nghiệm chăm sóc. Dù đi trên đường trục hoặc các nhánh đường xương cá của làng, đâu đâu cũng thấy toàn hoa là hoa. Hoa Ngọc Hà phục vụ cuộc sống của người dân đất kinh kỳ từ lễ hội, ma chay, cưới hỏi, cúng lễ và cả ngày thường.

Năm năm sau khi chiếm Hà Nội, năm 1888, một số nhà thực vật học người Pháp đã lập ra Bách Thảo để trồng thí nghiệm các loài cây (người dân quen gọi là Trại Hàng hoa) trên đất của làng Ngọc Hà và Hữu Tiệp. Ngoài trồng các giống cây bản địa, viên giám đốc còn mạnh dạn cho nhập các giống cây nhiệt đới từ châu Phi, các loại hoa, rau, củ, quả từ các nước ôn đới ở châu Âu phù hợp với khí hậu miền Bắc. Hoa nhập từ châu Âu gồm: Qillet (cẩm chướng), pansee (hoa bướm), marquerite (cúc vàng), violette (hoa tím)...

Khu vực trồng hoa Tây được lợp kính và chia thành luống đã tạo ra kỳ hoa dị thảo suốt bốn mùa. Giám đốc vườn thuê mướn dân Ngọc Hà và Hữu Tiệp vào làm vườn. Ban đầu hoa trồng ở đây chỉ phục vụ những gia đình người Pháp trong các dịp sinh nhật, tết Chính trung (Quốc khánh Pháp 14.7) hay tiệc tùng.

Nhờ có vườn Bách Thảo mà dân Ngọc Hà và Hữu Tiệp biết gây giống các loài hoa mới, vì trước kia họ chỉ trồng hoa mẫu đơn, huệ, hồng, sói, cúc vạn thọ, ngâu, thiên lý... Người đầu tiên trồng những giống hoa mới ở Ngọc Hà là ông Phạm Hữu Tỉnh và Trịnh Văn Quang.

Thấy hoa Tây bán được giá và kỹ thuật không quá khó nên cả làng bắt chước hai ông, các giống hoa bản địa ít dần, thay vào đó là các giống hoa Tây. Đầu thế kỷ 20, chị em ở Ngọc Hà, Hữu Tiệp mang hoa vào phố rao nửa Tây, nửa ta “La flơ bà đầm” (mời bà đầm mua hoa).

Cũng nhờ có Bách Thảo, hoa ở Hà Nội phong phú hơn, thú chơi hoa cũng đa dạng hơn. Tiếp nhận văn hóa chơi hoa từ người Pháp đầu tiên là những người làm ở sở Tây, thanh niên du học từ Pháp về, trí thức có tư tưởng tiến bộ và các gia đình giàu có. Không chỉ bày lọ hoa ở bàn tiếp khách ngày tết, ngày thường họ cũng trưng hoa, cùng với hoa là salon Tây.

Hoa Tây không chỉ đi vào văn chương thơ ca mà còn là cảm hứng cho các họa sĩ. Bức tranh Thiếu nữ bên hoa huệ (trước năm 1954, người Hà Nội gọi hoa loa kèn là huệ Tây) của họa sĩ Tô Ngọc Vân vẽ năm 1943 với một thiếu nữ mặc áo dài trắng nghiêng đầu về phía lọ hoa toát lên một nỗi buồn vương vấn, nhẹ nhàng được cho là một trong các bức tranh tiêu biểu của hội họa Việt Nam nửa đầu thế kỷ 20. Nhưng thân phận loa kèn thật trắc trở...

Năm 1959, bà Hai ở Ngọc Hà đi bán hoa loa kèn, bà kể, vừa mới hạ gánh xuống vỉa hè phố Hàng Đường thì một người phụ nữ mặc quần lụa áo trắng đi qua lẩm nhẩm: “Bà này bán hoa tư sản”.

Bà không hiểu sao lại gọi là hoa tư sản, hoa trồng ra ai mua thì bán. Nghĩ vậy nhưng thấy có gì không ổn, bà định gánh đi thì một người đàn ông ngoài năm mươi nhìn gánh hoa rồi bảo: “Bà không biết bọn tư sản đang bị hạ bệ mà lại còn đi bán loại hoa cho bọn chúng à?”.

Nói xong ông ta lấy mũi bàn chân lập úp cả sàng hoa. Ngọc Hà chăm hoa từ khi cắm cái cây xuống đất, người chơi hoa xong dù bỏ đi mà khi cầm lên vẫn còn nhẹ tay, nỡ nào kẻ đi đường lại đang tay “dập liễu vùi hoa”.

Ức quá, bà rút đòn gánh định phang kẻ chơi hoa lại tệ bạc với hoa thì ông này lớn tiếng: “Bây giờ mà còn bán hoa của bọn thực dân à. Để gọi công an đến xử lý mới được”. Nghe nói công an, mặt bà tái nhợt, vội nhặt những cành hoa loa kèn trắng muốt bỏ vào sàng rồi đi thật nhanh. Nhưng ông kia vẫn còn chưa tha: “Bà kia dừng lại!”. Rẽ sang phố Hàng Cá, bà gánh vội về nhà. Thấy vợ về với gánh hoa còn nguyên, chồng bà đoán có chuyện chẳng lành. Rồi ông ra vườn, băm nát cả mấy sào loa kèn đang nhú hoa, gom lại làm phân.

Chuyện loang ra khắp làng và mùa loa kèn năm ấy Hà Nội đã vắng loài hoa trắng trong, tinh khiết. Những người yêu loài hoa này đoán già đoán non chắc năm nay mất mùa. Ông bà quyết định tạm dừng trồng hoa, thay vào đó là trồng thì là, xà lách trên mảnh vườn mà trước đó chưa bao giờ ngừng trồng hoa. Tuy nhiên hợp tác xã nông nghiệp vẫn trồng lay ơn, hồng, cẩm chướng... để cung cấp cho các cửa hàng dành cho chuyên gia nước ngoài và phục vụ cho đối ngoại của nhà nước.

Đầu những năm 1990, đất đai bắt đầu có giá, hoa Ngọc Hà, Hữu Tiệp mất dần làng cũng vỡ ra. Dân có tiền đổ về đây và những ngôi nhà cao tầng mọc lên che lấp ánh sáng cho hoa. Xác máy bay B.52 vẫn cắm dưới hồ Hữu Tiệp nhưng qua đây không còn mùi nồng của phân, mùi hăng của nước tiểu và đi từ đầu làng đến cuối làng không còn ngan ngát mùi hương...

Còn tiếp
Kỳ 1 - Kỳ 2 - Kỳ 3 - Kỳ 4 - Kỳ 5 - Kỳ 6 - Kỳ 7 - Kỳ 8 - Kỳ 9 - Kỳ 10 - Kỳ 11 - Kỳ 12

Du lịch, GO! - Theo Nguyễn Ngọc Tiến (Thanhnien), internet

Tìm vàng ở đảo giấu vàng

Sào huyệt của cướp biển từ nhiều trăm năm trước, giờ trở thành xã mồ côi giữa biển. Đảo Bé (thuộc huyện đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi) trông xa như mom núi trồi lên mặt biển, giờ còn một di tích, được đặt tên là hang Kẻ Cướp…

Sào huyệt của cướp biển

Nhiều trăm năm trước, nhiều toán cướp biển chọn đảo Bé (xã An Bình, Lý Sơn, Quảng Ngãi) làm căn cứ để tấn công sang đảo lớn Lý Sơn vào cửa Sa Cần, cửa Sa Kỳ, cửa Cổ Lũy, vũng Quất. Đảo Bé là sào huyệt để bọn cướp chôn giấu tài sản và trú ngụ qua ngày. Nhiều người đồn đoán, đảo này vẫn giấu vàng của bọn cướp thời đó. Ai đã đọc tác phẩm “Đảo giấu vàng” của Robert Louis, nhà văn người Scotland, thì có thể hình dung ra hình ảnh bọn cướp biển một thời.

Ông Phạm Thoại Tuyền, một người dân trên đảo lớn Lý Sơn, khá rành câu chuyện hải tặc, vẫn được gọi là giặc Tàu ô. Thời đó, giặc Tàu ô cứ lén lút đổ bộ lên đảo lớn, chúng cướp phá ầm ầm, bắt giữ gái đẹp rồi kéo nhau bỏ đi. Vậy nên đảo Lý Sơn có nhiều ngôi nhà cổ được thiết kế có hai vách để đàn bà con gái trốn giặc Tàu ô. Trên đảo có những dũng sĩ lao ra bãi biển chiến đấu chặn giặc Tàu ô cướp phá.

Dòng họ ông Tuyền có bà Phạm Tiên Điều, con út của cụ Thủy tổ họ Phạm. Giặc Tàu ô vào làng, bà chạy đi báo cha mẹ. Khi sắp bị bắt, bà lao mình xuống biển tuẫn tiết để giữ tấm thân trong sạch. Người dân trên đảo giờ xây đền thờ để cúng viếng bà. Bà cũng là nữ nhân thần duy nhất trên đảo Lý Sơn.


< Đảo Bé nhìn từ đảo Lý Sơn.

Trong sách Đại Nam thực lục Quốc sử quán triều Nguyễn còn ghi lại: “Năm 1867, thuyền giặc biển 22 chiếc vào cửa Sa Kỳ lên trên cạn hơn 300 tên, quan tỉnh Quảng Ngãi vì có ít quân, xin điệu quân ở quân thứ Tĩnh Man hội lại cùng đánh…”. Cướp biển thời đó đều xuất binh từ đảo Bé. Những tiếng tù và ầm ĩ báo động giặc Tàu ô vào đảo. Hình ảnh đó giờ đã lùi vào dĩ vãng. Sào huyệt của hải tặc, giờ trở thành xã đảo An Bình.

Qua thăm đảo Bé, câu chuyện một thời được người dân giới thiệu bằng di tích, đó là hang Kẻ Cướp. Hang rất hiểm trở, thông thường phải lặn xuống biển mới tìm được lối vào hang.

< Cảnh đẹp trên đảo Bé.

Kẻ cướp ở đảo Bé giờ không còn, nhưng qua đảo Bé phải đối mặt với “sóng cướp”. Chỉ cách đảo lớn Lý Sơn chừng 4 cây số biển, khoảng nửa giờ đi thuyền, nhưng việc đi lại vô cùng vất vả, hiểm nguy.

Đảo Bé với chừng 100 hộ dân do vậy thường bị cô lập hoàn toàn khi sóng to gió lớn. Ông Phan Đình Phương, Chủ tịch xã An Bình, kể: “Cán bộ qua đảo Bé công tác, gặp mùa mưa thì phải gói tất cả hành lý, điện thoại trong túi ny lon. Thuyền vô bờ không được, phải tăng bo bằng thúng”.
Khu vực đảo Bé thường xuất hiện sóng to như ngôi nhà. Thúng chở khách hay úp ngược và trút mọi người văng xuống biển. Nếu bơi kém thì mất mạng như chơi.

Kho báu đảo Bé

Khách đặt chân lên đảo Bé, mọi ánh mắt đổ dồn về khách lạ. Bởi không mấy khi, khách đất liền thăm cái xã cô đơn. Đảo “giấu vàng”, mấy mươi năm cày cuốc, trồng hành, trồng bắp người dân đào bới chả tìm thấy.

< Trẻ em trên đảo.

Họ toàn thấy được nỗi nhọc nhằn với nhiều thiếu thốn, khi phải sống ở hòn đảo giữa biển khơi.

Nhưng người dân nơi đây vẫn tự hào: “Khổ thì khổ thiệt, nhưng con gái ở đây dù quanh năm dầm mình nước biển, ăn toàn rau biển, nhan sắc vẫn đẹp mặn mà hơn mà nói chuyện có duyên”.


< Phụ nữ bắt đầu vụ trồng hành tỏi.

Câu chuyện nhan sắc có thể đúng là thế thật. Những cô gái nước da ngăm đen, nụ cười tươi mới, hàm răng trắng đều. Vóc dáng họ đều thể hiện một sự trẻ trung, căng đầy sức sống của một cơ thể được nuôi dưỡng bởi thiên nhiên.

Vậy nên đảo Bé mới có câu chuyện “rể lính cả nhà”. Bà Nguyễn Thị Thanh Thúy, cán bộ dân số ở đảo Bé công nhận, chuyện lạ đó có thật. Những chàng lính trẻ cứ đến thăm gia đình bà Nguyễn Thị Đây là lập tức bén duyên.

Bà Đây đã lớn tuổi nhưng nước da vẫn hồng hào. Bốn chàng lính, người đến từ đất liền, người ở đảo lớn đều xin được làm rể gia đình bà Đây.

Cứ hơn 8 giờ sáng là có một chiếc thuyền nhỏ chở khách từ đảo lớn cập sang đảo Bé. Khách đang yên, đang vui, tự nhiên ông chủ đò bắc tay đi loa loa khắp xóm: “Tới giờ rồi, bữa nay về sớm thôi”.

Nếu là khách quen thì chẳng thắc mắc chuyện qua trễ về sớm. Bởi cái lịch qua đảo, rời đảo đều phụ thuộc vào ý muốn của ông trời. Cứ thấy trời lăn tăn một chút sóng, ông chủ đò hấp tấp hối khách.

Một ông già ví đảo Bé quê mình như một đầu con ngựa chiến: “Nó kỳ lắm, trời đang yên đang lặng, thời tiết chuyển lừng lừng thì không có tàu nào cập vô được đâu. Nếu khách kẹt lại, gắng chờ vài ngày biển êm thì mới có đò qua rước mình về”.
Vàng ở đảo, có lẽ khó tìm được. Nhưng vàng ở đảo Bé, đó là sự hoang sơ, trong trẻo, tinh khôi khó kiếm được ở chốn đô thành.

Du lịch, GO! - Theo Thanh Trung (Quảng Ngãi Online), internet

Đi lặn 'bụi' ở Ghềnh Bàng

Cách trung tâm thành phố Đà Nẵng khoảng 20km, ít ai biết rằng mặt nước bãi biển hoang sơ Ghềnh Bàng lại ẩn chứa nhiều san hô và cá biển đủ màu sặc sỡ, là một địa điểm rất thú vị cho những ai khoái du lịch "bụi" và những người trẻ tuổi có chút "máu" mạo hiểm.

Được lặn biển luôn là ước mơ của những người mê khám phá. Cái cảm giác được tận mắt chiêm ngưỡng thế giới thuỷ cung rực rỡ toàn san hô và các loài thuỷ ngư thật khó có gì có thể so sánh được. Thế nhưng cái giá 70USD cho một lần lặn biển mà khu Resort Furama (Đà Nẵng) chào mời (mặc dù rất xứng đáng với sự chuyên nghiệp mà họ mang lại) cũng không phải là mức ai cũng có thể "nghiến răng" chịu được (giá này ở Nha Trang là từ 50-150USD). Ấy vậy nên một nơi thiên nhiên hoang sơ như Ghềnh Bàng lại trở thành điểm đến thú vị và ít tốn kém.

Nói Ghềnh Bàng là nơi thiên nhiên hoang dã thì chưa hoàn toàn đúng, bởi dù phải đi hết đường nhựa, xuống ôtô cuốc bộ thêm hơn 1km nữa, nơi đây vẫn có đôi ba cái lán dân địa phương dựng nên. Cứ tạm coi đây là khu du lịch sinh thái với những dịch vụ tối thiểu nhất: Vài chai nước, dăm ba chiếc bạt dứa, cần câu cho thuê với giá 5.000 đồng/chiếc cộng mồi bột, chục chiếc kính lặn tự chế... Nhưng chính sự hiện diện thiếu vắng của các dịch vụ lại tạo nên nét hấp dẫn riêng của Ghềnh Bàng.

Dọc bãi biển dài hơn 2 km là hàng nghìn tảng đá lớn nhỏ với đủ hình dáng, ôm bọc lấy bãi đá là cây cối um tùm xanh mướt. Theo lời cư dân bản địa thì "Cứ bơi ra đó mà lặn thôi, nhiều san hô đẹp lắm".

Thế nhưng để ra được khỏi bãi đá không phải là chuyện đơn giản. Hì hụi trèo qua những tảng đá lớn nổi rõ trên mặt nước, vừa đặt chân xuống nước "đội quân" du lịch "bụi" đã gặp ngay những tảng đá chìm bám đầy hà sắc như dao cạo, tuồng như thiên nhiên muốn bảo vệ những cảnh quan xinh đẹp của mình trước ánh mắt tò mò của con người. Y hệt như dò mìn vậy, người đi trước mò mẫm từng bước một để tránh đá, người đi sau quan sát để tránh những chỗ "kẻ dẫn đường" lỡ sa chân. Để ý một chút sẽ thấy cát trắng phau, êm mượt bọc quanh những tảng đá "bẫy" này.

Vượt qua hơn 20 m "gian khổ", cuối cùng những bàn chân đau nhức vì hà đâm cũng đặt được lên khu vực cát mịn, lúc này nếu đứng thẳng, nước biển đã ngập ngang ngực người lớn. Lao mình xuống làn nước màu ngọc bích chẳng khó khăn gì để phát hiện ra những dãy san hô lớn nhỏ ẩn hiện dưới làn nước nông trong vắt.

San hô nơi đây không nhiều màu sắc như san hô ở Nha Trang, nhưng cũng đủ hấp dẫn với một tour du lịch khám phá. Khi lặn xuống nước, du khách có thể dễ dàng chiêm ngưỡng những đàn cá thia, cá nàng đào đủ sắc màu và những con ốc biển lạ mắt bám dưới gốc san hô nữa...

Ngụp lặn chán, những kẻ mệt nhoài vì sóng đánh, vì sặc nước nhưng lòng đầy hả hê kéo nhau lên bờ, lại một chặng đường vượt qua "bẫy đá" gian nan...

Du lịch, GO! - Theo Baicatvang tổng hợp, ảnh internet

Bài giảng Lý thuyết-Kỹ thuật điều khiển tự động-BK TpHCM

Điều khiển tự động là một ngành được sinh ra từ những ngành khoa học kỹ thuật khác, trong đó có sự kết hợp giữa cơ khí, điện, điện tử, điều khiển, khoa học máy tính,...Đối với các sinh viên cơ khí thì điều khiển tự động được đưa vào với học phần mang tên Kỹ thuật điều khiển tự động,còn đối với các sinh viên ngành cơ điện tử thì là Lý thuyết điều khiển tự động,bản chất của 2 học phần này không có quá nhiều sự khác biệt ,chỉ có cách tiếp cận với Điều khiển tự động là khác nhau đôi chút.Bachkhoamedia xin cung cấp cho các bạn bộ tài liệu giáo trình Lý thuyết điều khiển tự động của thầy Huỳnh Thái Hoàng-Giảng viên đại học Bách Khoa tp HCM.Sinh viên học học phần Kỹ thuật điều khiển tự động cũng có thể tham khảo bộ giáo trình này .

Ebook gồm 8 chương :



  1. Phần tử và hệ thống điều khiển tự động
  2. Mô tả toán học hệ thống điều khiển liên tục
  3. Đánh giá tính ổn định của hệ thống
  4. Chất lượng của hệ thống điều khiển
  5. Thiết kế hệ thống điều khiển liên tục
  6. Mô tả toán học hệ thống điều khiển rời rạc
  7. Phân tích và thiết kế điều khiển rời rạc
  8. Hệ thống điều khiển phi tuyến


Bonus thêm một tài liệu điều khiển tự động của nước ngoài ,cuốn cơ sở điều khiển tự động căn bản,và rất nhiều tài liệu của Việt Nam đã tham khảo cuốn sách này( Kể cả giáo trình ở trên) ,đó là cuốn Modern Control Engineering ,tác giả K.Ogata được viết bằng tiếng Anh,bạn nào quan tâm có thể download ở link bên dưới :

Pass giải nén cả 2 link : bachkhoamedia

80 món ăn ngon dễ làm


Ebook tổng hợp 80 món ngon dễ làm, nhanh chóng không cầu kỳ, phù hợp cho tất cả các gia đình.




Link download: click here

Nếu như anh hiểu ...

 
Điểm bắt đầu :

_ Mình chia tay nhau đi! Cô thốt ra lời ấy trong sự giận dữ. Cô nhấn mạnh từng từ một. Cô hiểu làm như thế là như từng nhát dao đâm vào trái tim anh. Nó khiến anh tổn thương sâu sắc.

_ Được thôi, nếu như em đã muốn như thế! Anh không thể ngờ em lại có thể thốt ra được những lời như thế!
Diễn biến :

Sau cái buổi tối ấy, anh rất căm ghét cô. Chỉ vì cô đã làm tổn thương anh rất rất nhiều. Anh mỉa mai cô. Nhưng sâu thẳm đâu đó trong anh, anh đang cho cô cái quyền được làm tổn thương anh vì anh quá yêu cô! Anh vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế rằng họ đã chia tay.


Tuy ghét cô nhưng anh vẫn để chế độ cập nhật thông tin về cô. Vào một ngày, anh thấy cô treo status: “Ngày mai, nếu có ai đó giữ mình lại thì mình sẽ ở lại.” Anh cười khẩy trong lòng và nghĩ: “Cô cứ tưởng tượng đi, vì sẽ chẳng có ai giữ cô lại đâu!”


Sau ngày đó, anh thấy cô offline mất một thời gian. Rồi cô update những tâm trạng buồn rầu như nhớ một ai đó! Anh lại cười vì đáng đời cô. Rồi cô update những tâm trạng vui – Như thể cô đang lột xác, đổi mới chính bản thân cô.


Còn anh, như một cách chứng minh cho cô thấy rằng không có cô thì anh vẫn có giá, anh nhanh chóng ngỏ lời yêu một người mà mẹ anh giới thiệu. Nhưng sâu thẳm trong anh, anh biết anh chẳng thể yêu được ai khác ngoài cô. Nhưng anh vẫn ương bướng không chịu thừa nhận việc đó!


Thời gian trôi qua, anh dường như mất cảm xúc với cô. Anh như thờ ơ với mọi status của cô.


Rồi cô update một status mới: “Thời gian tự do đã hết rồi. Về nhà với bố mẹ, lấy chồng và sinh con thôi!”.


Mọi người vào chúc mừng cô. Sự thờ ơ thường ngày biến mất, anh đau đớn khi vào comment lại: “Chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn của mình!”


***


Đang ngồi tập trung làm cho xong báo cáo, có tiếng gõ cửa. Anh đoán chắc là chị gái anh. Anh vẫn nhìn màn hình máy tính và nói:


_ Vào đi!


Khi chị gái bước vào phòng, anh nói luôn:


_ Chị hôm nay có chuyện gì thế? Chị nói luôn đi, em còn nhiều việc nên bận lắm.


Cái cách chị gái anh chần chừ khiến anh thấy khó chịu. Anh chưa kịp nói thêm thì chị đã nói:


_ Mai em dâu chị về đấy! Cậu đi đón nó về cho chị nhé!


_ Em dâu nào? Huyền vẫn đang ở nhà đấy thôi! Đón ai nữa?


_ Không, chị không nói Huyền!


_ Vậy em dâu nào đây chị? Chị cứ làm như em có nhiều người để đón lắm ấy!


_ Cậu thừa biết chị nói ai mà!Cậu đừng nói với chị là cậu quên mất người cậu yêu nhất là ai rồi nhé!


_ Chị nhiều chuyện thật đấy! Cái con người không biết liêm sỉ như cô ta mà em vẫn phải quan tâm cơ à?


_ Cậu không được xúc phạm em dâu chị trước mặt chị!


_ Em không xúc phạm cô em quý báu,ngọc ngà đó của chị! Em đang nói sự thật, được chưa!


Chị về phòng đi, đừng làm phiền em làm việc nữa.


Chị anh dù tức giận nhưng vẫn cố nén lại và nói tiếp:


_ Thôi được rồi! Chị sẽ không làm phiền cậu nữa. Nhưng cậu hãy đọc cái này đi. Sau đó, cậu hãy suy nghĩ thật kĩ vào, rồi xem có nên đi đón nó không. Chị chỉ coi nó là em dâu của chị thôi!


Nói xong, chị ấy đi thật nhanh đến màn hình máy tính, đăng nhập vào tài khoản cá nhân của mình. Sau đó, chị vào trang cá nhân của cô, mở phần ghi chú của cô cho anh xem. Anh thật chẳng hiểu sao chị lại làm như thế! Vì anh vẫn xem được trang cá nhân của cô cơ mà.


Nhưng khi anh lướt nhanh qua, anh phát hiện ra có những ghi chú mà anh chưa bao giờ thấy. Hóa ra cô đã khóa không cho anh đọc. Thoáng chút giận dữ, anh chỉ muốn out ngay lập tức. Nhưng chị gái vẫn bắt anh đọc cho hết. Chẳng muốn làm chị tức giận, anh bỏ báo cáo đang làm để đọc. Và có những điều mà tận bây giờ anh mới được biết.

***
Ngày … tháng … năm …

Hôm nay về ra mắt nhà anh ấy. Mình rất hồi hộp! Trước khi đi, mình đã chuẩn bị rất kĩ. Chỉ để chắc chắn mình không phạm sai lầm gì mà khiến mình bị mất điểm trong mắt bác ấy. Ơn trời là mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Hai bác có vẻ quý mình nhất là bác gái cũng rất hài lòng về con dâu tương lai. Ôi mình lại nghĩ gì thế nhỉ? Chưa gì đã nói đến từ con dâu tương lai rồi! Nhưng mà mình mong được làm con dâu thảo, vợ hiền trong gia đình ấy! Chỉ muốn mang hạnh phúc đến cho anh ấy. Không thể chờ đợi hơn được nữa…


Ngày … tháng … năm …


Bác gái hẹn mình đi cùng. Mình không biết bác gái muốn mình đi cùng đi đâu. Hóa ra là bác muốn mình đi xem thầy. Mình cứ có cảm giác bất an. Và điều bất an của mình cũng đã giải đáp. Thầy phán số mình với anh ấy không hợp nhau. Nếu có lấy nhau về thì anh sẽ là người ra đi trước, mà chẳng có con.


Sau buổi đi hôm ấy về, bác có ngồi nói chuyện với mình rất lâu. Lỗ tai mình lùng bùng, chẳng thể nhớ được bác ấy đã nói những gì nữa. Mình chỉ nhớ được ý bác ấy thôi! Rằng bác ấy nài nỉ mình buông tha cho anh ấy, chỉ vì cả dòng họ có mỗi mình anh ấy là đích tôn.


Ngày… tháng … năm …


Ánh mắt của bác gái làm mình suy nghĩ nhiều. Mình không phải là người mê tín, cũng không phải là không biết xem tử vi như thầy. Mình biết điều này lâu rồi! Chỉ là mình đang cố nấn ná lại, mượn dùng tạm một thứ không phải của mình.Trằn trọc không ngủ bao đêm, mình nghĩ nhiều và cũng có quyết định cho riêng mình. Mình chấp nhận lời đề nghị của bác gái.


Đã từ lâu, mình đã chuẩn bị cho cái ngày này. Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại khớp với nhau thế. Mình sẽ chuẩn bị đi xa, để anh ấy lại với vết thương lớn do chính mình gây ra. Thực sự mình chẳng bao giờ muốn rời ra anh ấy! Nhưng mình cứ nhân danh tình yêu cao thượng mà ra đi thôi! Bình yên anh nhé!


Ngày … tháng … năm …


Chỉ còn vài giờ nữa là chuyến bay sẽ cất cánh. Không hiểu sao mình không thể ngủ được. Vì hồi hộp hay vì mình không nỡ rời xa anh. Số phận đã định đoạt như thế, mình đâu có tránh được. Với lại, mình đã khiến anh ấy tổn thương như thế thì mình có không muốn rời xa anh cũng không được.


Anh sẽ nghĩ lý do mình chia tay, làm anh tổn thương như vậy là mình đã hết yêu anh, có mới nới cũ. Nhưng mình còn yêu anh ấy rất nhiều. Có lẽ mình sẽ chẳng yêu được ai khác ngoài anh ấy. Tạm biệt anh. Nếu như anh biết, mình ước anh ấy đã chạy ngay đến sân bay để giữ mình lại. Mình sẽ có đủ dũng khí mang anh ấy đi, đạp đổ mọi rào cản.


Ngày … tháng … năm …


Anh đã không ra sân bay! Như vậy là anh đã không biết gì cả. Hoặc nếu anh có biết nhưng tình cảm của anh không đủ lớn để đến. Không sao cả! Mình nghĩ như vậy cũng tốt thôi! Mọi chuyện đau buồn rồi sẽ qua! Mình sẽ vượt qua được mọi chuyện mà.


Ngày … tháng … năm …


Cũng đã một thời gian trôi qua rồi! Mọi thứ đã đi vào guồng. Mình đã hòa nhập được với môi trường mới. Nỗi nhớ, nỗi đau cũng đã dịu bớt. Mình đã nhận lời yêu một anh chàng tốt bụng. Anh ấy làm mình vơi bớt đi nỗi nhớ về quá khứ.


Hình như anh ấy cũng đã có người yêu mới! Một cô gái xinh đẹp. Mình chỉ lặng lẽ nhìn họ từ xa. Một thói quen không tốt của mình – Lặng lẽ nhìn ng cũ từ xa chỉ để biết họ vẫn sống tốt mà không có mình.


Ngày.. tháng… năm …


Chia tay người yêu hiện tại. Cả anh ấy và mình đều hiểu chính xác lý do chia tay. Anh ấy chỉ nói với mình một câu: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại khi mà em thực sự để hình ảnh anh chàng kia ra khỏi trái tim em.”


Ngày… tháng … năm …


20 này là tròn 5 năm ngày mình xa anh ấy! Nhớ lúc trước, mình đã tự hứa với mình rằng nếu sau 5 năm mà anh ấy vẫn yêu mình thì nhất định mình sẽ cưới anh ấy! Nhưng nếu như anh ấy không còn yêu mình nữa / đã có gia đình thì mình sẽ lấy người mà bố mẹ giới thiệu cho mình. Người ấy cũng tốt. Mình cũng có tình cảm với người ấy. Sống với nhau lâu cũng sẽ có tình cảm.


Nếu anh thấy em, đừng để em đi mất một lần nữa…


Anh thức trắng đêm, đọc tưởng chừng như cả ngàn lần những entry của cô. Cô quả thực tàn nhẫn với anh. Cô đã biến anh thành một thằng ngốc, vô tâm khi không biết những vấn đề của cô. Cô gạt anh ra, cô không cho anh cùng với cô chịu sóng gió.


Cốc cà phê trên bàn đã cạn từ lâu và bình minh cũng ló dạng với những tia nắng đầu tiên trong ngày. Anh lặng lẽ ra ngoài ban công châm thuốc. Anh đã bỏ hút từ lâu. Nhưng những lúc anh cảm thấy bối rối, anh vẫn châm thuốc và nhìn những làn khói thuốc bay lên. Anh nhận ra anh vẫn yêu cô nhiều như thế nào. Nhất định, anh sẽ không để tuột mất cô một lần nữa trong đời.




Ở điểm kết thúc:

Sân bay ồn ào và náo nhiệt. Cô trở về với rất nhiều sự thay đổi. Cô mải miết kiếm tìm gương mặt quen thuộc nào đó.


Khi cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, thì đã có một bàn tay con trai nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này sao quen đến vậy! Cô không dám tin đó là sự thật nữa.


Là anh! Sau chừng ấy năm, nó vẫn thế. Lúc ấy, cô chỉ muốn chạy, chạy thật xa khỏi anh! Nhưng cô không thể chạy. Khi anh nắm tay cô còn chặt hơn, kéo cô về phía anh và ôm thật chặt.


_ Em đã chạy trốn anh 5 năm rồi đấy! Giờ em còn muốn chạy nữa sao ?


_ Mình chia tay nhau rồi mà! Anh có người yêu rồi! Mình đâu còn quen biết nữa.


_ Là ai chứ? Là em … là em đã nói lời chia tay! Là em … là em đã biến anh thành thằng ngốc!Giờ là lúc anh đòi lại những thứ của anh! Trước khi em trả hết thì em đừng mong chạy trốn–Anh như gắt lên với cô, anh đang điên lên vì cô sau bao chuyện xảy ra.


Chẳng kịp để cô nói thêm gì, anh ôm xiết chặt cô hơn, họ trao nhau một nụ hôn dài ngọt ngào, thời gian như ngừng trôi…

Những viên kẹo diệu kỳ


Tên tội phạm vừa được trả tự do. Hắn đang chuẩn bị kế hoạch cho 1 vụ cướp mới để "đánh dấu" ngày trở về của mình. Ra đón hắn ngoài cổng là người mẹ mù lòa và đôi khi mất tỉ
nh táo. Nhiều lúc, hắn nghĩ như vậy cũng tốt vì mẹ hắn sẽ nhanh chóng quên đi những việc làm xấu xa và tội lỗi của con trai mình. Hắn nằm ngả lưng lên chiếc giường cũ kỹ gần mục nát. Bỗng hắn nghe những tiếng sột soạt dưới gối. Lật gối lên, hắn thấy bên dưới có thật nhiều kẹo.

Hắn bỗng nhớ ngày trước, có 1 cậu bé con được mẹ nói rằng, nếu cậu bé ngoan, làm được nhiều việc tốt thì mỗi tối bà tiên sẽ đến và đặt dưới gối một viên kẹo như phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của mình. Vì thế, mỗi ngày, cậu bé đều cố gắng thật ngoan, làm thật nhiều việc để giúp đỡ mọi người. Lớn hơn 1 chút, cậu bé biết rằng chẳng có bà tiên nào cả, chỉ có 1 người mẹ ngày ngày đợi cậu ngủ say rồi đặt dưới gối viên kẹo. Mặc dù vậy, cậu bé vẫn giả vờ ngủ say khi người mẹ đặt viên kẹo dưới gối. Và giờ, cậu bé lớn xác ấy túm lấy nắm kẹo và chạy đi tìm mẹ.

_ Mẹ, sao lại có những viên kẹo dưới gối của con?
_ À, hôm qua con đã rất ngoan nên bà tiên đã thưởng cho con đó!
_ Con không phải con nít! Không có bà tiên nào cả! Chỉ có mẹ mà thôi! Mà sao mẹ lại để kẹo dưới gối của con? Mấy năm nay, con đâu có ở nhà?
_ Mẹ để kẹo dưới gối vì mẹ tin ngày nào đó, đứa con trai ngoan ngoãn của mẹ rồi cũng trở về!

Không biết lúc này mẹ hắn đang tỉnh hay mê. Nhưng những tia yêu thương ấm áp trong ánh mắt mẹ là rất thật. Hắn bỗng nhớ da diết tiếng bước chân khe khẽ mội đêm của mẹ mà hắn nghe được trong giấc ngủ chập chờn. Lí do để 1 tên tội phạm như hắn hoàn lương có vẻ thật nhỏ bé, tầm thường như những viên kẹo. Nhưng hình như với lòng tin yêu, tha thứ thì 1 viên kẹo bé nhỏ cũng chứa đựng 1 điều kỳ diệu lớn lao, phải không?

Phụ nữ thật sự muốn gì???

Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên 
của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên...


Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.

Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.

Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.

Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được - quái vật mà) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.

Và câu hỏi đó là: “Phụ nữ thật sự muốn gì?”.

Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.

Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời. Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt...

Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.

Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.

Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: “Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình“.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.

Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự..

Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.

Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.

Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:

Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?

Hay là ngược lại nhỉ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia?

Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là 1 Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào tình huống này hay không?

...

Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy"tự quyết định lấy số phận của mình". Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.

Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì? Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu... Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, vì từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ.

Tuesday, September 11, 2012

Tỉnh dậy đi, mạng sống của em!


Cửa bệnh viện bị va đập mạnh, mọi người nhìn ra, một cô gái trẻ, tóc tai rối bù, mặc bộ đồ ngủ, đôi mắt điên đảo, chạy vào.
- Đâu? Anh ấy đâu??????????
Cô như lao vào trong phòng cấp cứu, những người cạnh đó phải cản cô lại. Cô gái oằn mình đau đớn, cô không tin được điều đang xảy ra.
Người yêu cô bị tai nạn. Tai nạn công trường. Rất. Rất. Nặng!
Đôi mắt ấy, sau 2 ngày không ngủ, khóc quá đủ, khiến đáy mắt khô cằn, sưng, rát. Bây giờ, cô ấy chẳng còn có thể khóc nữa. Mặc người qua lại, cô quỳ trước cửa phòng màu trắng – cánh cửa mà trong đó người yêu cô đang vật lộn với thần chết, chắp tay lên ngực, cầu nguyện cho anh sẽ qua, mong cánh cửa cuộc đời không đóng lại, mong anh mạnh mẽ đủ để không bỏ lại mình cô trên cuộc đời.
Người ta kể lại, hôm ấy, anh rất vui vì vừa nhận được tiền lương. Mặc dù anh đang sốt cao, nhưng số tiền ấy lại chỉ vọn vẹn cho một đôi nhẫn cưới. Anh đã rũ một người đồng nghiệp đi mua nó. Cầm đôi nhẫn trên tay, dường như mọi mệt nhọc trong anh tan đi hẳn. Anh đã nói với người đó, rằng anh không muốn người yêu mình biết mình đang vất vã để mua quà cho cô ấy bởi nếu cô ấy biết cô ấy sẽ rất đau lòng…rất rất đau lòng.
Anh đã nghĩ rằng, đó là ngày cuối cùng anh đi làm. Đúng, là ngày cuối, anh quá mệt, tay chân choáng váng, tòa ốc leo lắt ánh đèn, anh trượt chân và té. Đáng lẽ sẽ nhẹ thôi nếu nó chỉ là ở tầng một, tầng hai…chứ không phải tầng sáu.
Người đồng nghiệp đưa hộp chứa đôi nhẫn cưới cho cô và xin lỗi. Nhưng xin lỗi làm gì, cô không nghe được gì cả. Tai cô ù ù trong tiếng gió, mắt cứ đâm thẳng vào chiếc hộp ấy.
Chiếc hộp nhỏ thế này, chỉ gói gọn trong một bàn tay, vậy mà vì nó…anh giờ phải nằm trong kia. Bất giác cô quăng nó đi, trước sự sửng sờ của người đồng nghiệp. Hai chiếc nhẫn trong chiếc hộp bung ra, lăn lông lốc rồi mất hút dưới những bậc thang.
- Cô…cô làm gì vậy?
Người đồng nghiệp lắp bắp, mắt đảo về phía cô gái rồi về lại hướng của 2 chiếc nhẫn.
- Cậu ấy đã rất cực khổ vì muốn mua chúng cho cô đó?
- Để làm gì? Anh ấy đổi những thứ đó để bỏ tôi sao?
Anh lặng thinh khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh từng nghe cậu thanh niên, mặt luôn rạng rỡ khoe về người yêu mình nói rằng, cô ấy có đôi mắt rất lạ, vô cùng lạnh, rất ấm áp, buồn tha thiết. Có lẽ, trong tình huống bây giờ, sự ấm áp của đôi mắt ấy đã bay đi mất, để lại trong đấy chỉ còn là một cái đáy sâu hoắc, rất lạnh, rất đau.
- Tôi tin cậu ấy sẽ tỉnh lại, cô…đừng đau lòng quá.
Người đồng nghiệp buông câu an ủi như kết thúc. Anh nhìn cô, mặc dù anh muốn làm gì hơn, nhưng cũng như những người khác, anh chỉ có thể an ủi những câu xả giao phổ thông như thế. Vì anh, cũng như mọi người, không ai có thể cảm nhận hết nỗi đau của cô gái, đành phải bỏ mặc cô, có thể đó là cách tốt nhất.
Tiếng kim đồng hồ cứ lắc nhẹ từng tiếng tích tắc. Cánh cửa kia mở toang, một vài y tá chạy đi đâu đó rất vội, cô gái lao đến chặn một người lại.
- Người yêu tôi sao rồi? Anh ấy sao rồi?
- Không cầm được máu. Chúng tôi đang đi lấy máu để truyền cho anh ấy. Mong cô bình tĩnh cho.
Họ hất tay cô ra và chạy nhanh hơn. Cô nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, đã hơn hai ngày, họ vẫn chưa cứu được anh ấy. Tay cô lạnh run, thân thể nặng trịch muốn khụy xuống. Bỗng bài hát ấy cứ văng vẳng bên tai, cô lại khóc, nước mắt đẫm mặt từ bao giờ mà cô không hay biết.
- Cô gì ơi…cô…
Một ông bác sĩ, khẽ lay cô dậy khi cô nằm co ro trên dãy ghế đợi. Vừa mở mắt, cô đã nhỏm dậy, hai tay báu chặt vào người đối diện, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nên lời, miệng lắp bắp, đôi mắt đỏ hoe long lên…
- Cậu ấy không sao, không sao…
Dường như người bác sĩ biết cô sẽ hỏi gì, ông nhẹ trấn an cô. Khi nghe xong câu nói ấy, tay cô mới buông xuống, đôi mắt chưa đầy nước đó dịu đi.
- Cậu ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm, thế nhưng…Cậu ấy vẫn phải ở trong phòng điều trị đặc biệt, các chấn thương thật sự rất nghiêm trọng. Cậu ấy còn sống là một phép màu.
- Bao giờ thì…anh ấy bình phục hả…bác sĩ?
- Chúng tôi cũng không chắc là khi nào… nhưng…_ Ông nhìn cô gái e dè, như điều ông sắp nói ra đây sẽ giết chết cô vậy _ Chi phí sẽ rất nặng, cô có thể một mình lo nỗi không? Cô nên gọi cho người nhà của cậu ấy.
- Tôi…là vợ của anh ấy… Tôi có thể lo được, tôi xin các bác sĩ hãy giữ anh ấy lại giúp tôi…có được không?
Cô nói như van nài người bác sĩ già, dùng đôi tay yếu ớt của mình nắm tay tay của ông.
- Đó là trách nhiện của chúng tôi, cô hãy đi làm thủ tục nhập viện và về nhà nghĩ ngơi đi, trong này đã có chúng tôi. Chồng cô sẽ không sao đâu, trông cô kiệt sức quá rồi…
Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một ngày kỉ niệm trở nên tan hoang. Ai cũng nhìn cô, chỉ hai ngày thôi mà trông cô tàn tạ như một kẻ sắp chết, tóc tai rũ rượi, cơ thể kiệt quệ.
” 35 triêu? 35 triệu?”
Đầu cô cứ mãi luẩn quẩn con số đó.
” Cô phải đóng cho bệnh viện 35 triệu để bác sĩ bắt đầu điều trị cho bệnh nhân…”
Cánh cửa hôm nay kêu cót két đau thương, cô ngã xuống nền, mắt nhìn bộ váy nằm dưới đất, bộ váy mà cô nghĩ sẽ mặc nó vào ngày kỉ niệm của cả hai, cô đã mường tượng cả một khung trời hạnh phúc. Tay cô cào lấy nền nhà, oằn mình, những tiếng khóc phát ra nức nỡ…
2 ngày sau, số tiền cần đã được đóng đầy đủ, những y tá trong đó ái ngại nhìn sắc mặt của cô, trông cô rất phờ phạc. Cô xin họ cho cô vào nhìn anh ấy chỉ một lúc thôi và…họ đồng ý.
Anh bị băng trắng người, nằm rất khó khăn, tay phải của anh bị treo lên để các đốt xương trở về đúng vị trí của nó. Cô đứng yên, nhìn mãi một lúc sau mới tiến lại gần, đi rất chậm, hai tay khẽ muốn vươn tới, nhưng có gì đó sợ hãi rụt lại.
- Hôm nay là 3 năm 4 ngày chúng ta yêu nhau….
- Đây là lần đầu tiên anh bỏ em một mình trong ngày…đặc biệt…
- Tại sao anh…lại…ngu ngốc…như vậy…Em không…không…cần
- Em…em…
Từng tiếng nấc vang dội trong căn phòng kín, cô bóp chặt hai tay của mình, thốt ra những tiếng cuối cùng:
- Em…không…còn nguyên…vẹn…
Hai đêm trước, cô lang thang trong thành phố, đi không chủ định, cô nhìn bâng quơ, cô tìm TIỀN. Tiền ở đâu? Tiền tự dưng trên trời rơi xuống? Không! Tất nhiên là không. Vậy mà cô vẫn đi, đi đến tận khuya, mắt cứ nhìn và bước vô định. Bỗng…một chiếc xe gắn máy từ đâu chạy đến.
- Đi đâu vậy cưng?_Giọng một thằng già, mặt rất dê.
- Đi kiếm tiền.
- Đi với anh, anh có tiền nè, 1 chai nguyên đêm!
Câu nói của lão già ấy như một luồn điện xoẹt qua đầu cô. Cô gái biết mình phải làm gì, cô nhìn lão, cười nhạt, đôi mắt quắc ngang, chập choạng bước đi.
Đêm hôm sau, ra khỏi căn nhà không còn là một đứa con gái với một trái tim tan nát, không phải là một người vợ đang quặng từng khúc ruột lo tiền cứu “chồng”, bước ra khỏi đó là một cô gái kiêu sa, mặt được trang điểm kỉ càng, đôi giày cao với chiếc váy bó sát.
Đó là một cô gái đẹp, rất đẹp.
Cô đi đến một vũ trường, chân thoáng ngập ngừng rồi đột nhiên bước mạnh như thể một tên săn thú vừa giết đi một con chim non yếu ớt.
Ánh đèn bên trong vũ tường lập lòe rất chói mắt, cô không quen. Cô khẽ nhíu đôi mày, điều này càng khiến cô đẹp hơn. Cô không để ý, đã có vài gã, đang để ý đến cô. Rất nhanh, những gã ấy lần lượt đến. Đầu tiên là một thanh niên, cô không tiếp. Thứ hai là một lão già, cô không màng đến. Rồi gã thứ ba:
- Em đẹp nhỉ?
Một gã đàn ông, dáng lịch lãm, trông có vẻ…rất giàu.
- Nếu không đẹp, anh có để ý không?
Cô nâng ly rượu lên đến tầm mắt, rồi liếc nhẹ qua gã ấy, chỉ bấy nhiêu thôi, là đủ rồi.
- Em rất thông minh_ Gã cười khoái trá.
- Không, chỉ là em biết mình như thế nào.
- Đi chơi với anh nhé cưng.
- Được thôi.
Hai người bước ra khỏi đó, họ đi đến khách sạn, sang trọng, tất nhiên, ông ta giàu mà.
- Em ngã giá nhé.
- Ok!
- 35 triệu một giờ.
- Cái giá đó là…không thể đâu cưng.
Ông ta rít điếu thuốc, rồi phả vào mặt cô gái. Cô nhìn ông ta, một cái nhìn vô cùng bất cần theo kiểu cô có thể kiếm hàng tá kẻ như ông ta. Cô mở cửa xe, tính bước ra, thì đôi tay ấy đã níu cô lại. Ông ta cười, 35 triệu có nhằm nhò gì, chỉ là bỏ một chút tiền cho ông ta thỏa mãn dục vọng của mình. Một kẻ trí thức, hay kinh doanh được mọi người nể trọng, thì khi đặt vấn đề “lên giường” ai cũng tầm thường như ai.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, ông ta đã lột bỏ cái vỏ bọc của một người đàn ông lịch lãm, nhào lấy cô như một con hổ đói muốn cắn xé con mồi. Đôi tay bạo lực lột trần cơ thể cô. Cô lúc này như một cai xác chết, hai tay nắm chặt ra giường, mắt nhắm nghiền, cô thấy ghê tỡm bản thân, thế rồi lúc ấy, cô nghĩ đến anh – người yêu cô…
“Anh sẽ tha thứ cho em chứ?
Không…
Không…em không cần
Chỉ cần anh sống…chỉ cần anh sống thôi”
3 giờ sáng, cô bước ra khỏi đó, bước đi loạng choạng. Cô muốn về nhà thật nhanh, cô muốn tắm, cô cảm thấy cơ thể mình thật nhơ nhuốc. Ở đâu cô cũng thấy có dấu vết dơ bẩn của gã đàn ông ấy. Cô lại khóc, không còn là tiếng khóc tủi thân, tiếng khóc đau đớn. Chỉ là nước mắt trải dài theo từng bước chân cô.

Cô đang chơi một ván bài lớn, một ván bài mà trong đó cô đã mất tất cả, cô đánh đổi tất cả để giành lại thứ quan trọng nhất – người quan trọng nhất. Dù rằng, cô không biết người ấy có còn cần một người đã mất tất như cô không…
Điều đó không cần thiết…
“Với em, chỉ cần anh tồn tại…là đủ”
Cứ như vậy, cuộc điều trị cho anh ấy được bác sĩ tiến hành rất thận trọng, họ hết mình vì bệnh nhân, nhưng một phần vì cảm động cho cô gái nhỏ. Một cô gái bé bỏng phải gánh gồng hàng trăm triệu đồng để cứu lấy người chồng của mình. Rồi vào một ngày, người bác sĩ già nọ bắt gặp cô đang trong tay một tay già nua chẳng khác gì ông. Ông nhìn cô, và cô cũng nhìn ông, mắt cô thoáng hoảng loạn, nhưng rồi chỉ trong tích tắc, nó đã về đúng trạng thái ban đầu. Người bác sĩ không nói gì, đi ngang qua như thể họ không quen nhau.
- Tôi nói chuyện với cô được chứ?
Ông yêu cầu nói chuyện khi cô vào thăm “chồng” mình.
- Được ạ.
- Tình trạng của anh ấy đã ổn định, gần như bình phục, chỉ là phần não còn tổn thương chưa chịu hoạt động. Tôi nghĩ đó là tin tốt cho cô.
- Vâng ạ. Tôi cám ơn bác sĩ vô cùng…
Cô mừng rỡ, lần đầu tiên ông thấy mắt cô sáng lên hạnh phúc như vậy. Điều ấy chứng tỏ rằng cô yêu “chồng” mình rất nhiều. Bất giác, người bác sĩ thở một hơi thật dài:
- Tôi nghĩ, không còn tốn nhiều tiền nữa đâu… Nên cô cũng nên đừng…đừng…
Ông muốn nói một điều gì đó, nhưng đó lại là một điều khó nói, khiến ông nghẹn trong cuốn họng, muốn thốt ra nhưng không thành lời.
- Tôi hiểu bác sĩ muốn nói gì. Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ nhiều.
Cô đứng lên, chào ông rồi trở lại phòng bệnh, chăm sóc người yêu mình. Dáng cô bước đi tựa một chiếc lá mỏng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi, cũng đủ làm nó chao đảo và bay đi. Ông thầm nghĩ chàng trai kia thật hạnh phúc, quá hạnh phúc khi có một người vợ yêu mình như vậy, yêu đến nỗi hy sinh bản thân, nhưng rồi ông lại khựng lại cái ý nghĩ của mình: Liệu rằng sự hy sinh ấy của cô gái có được chấp nhận nếu chàng trai kia biết sự thât?
Lòng người vốn đã có sẳn sự nhỏ nhen và tính ghen tuông, ích kỉ. Họ có thể bỏ đi thứ họ cho là dơ bẩn, chứ không cần biết lí do tại sao nó lại như vậy.
Chàng trai tỉnh dậy, sau 9 tháng 11 ngày nằm trong bệnh viện. Đó được xem là một ngày trọng đại, hầu hết bác sĩ đều có mặt trong phòng bệnh, và đương nhiên…phải có vợ anh ta. Mắt anh dần hé mở, đôi mắt nhắm nghiền ấy, bây giờ đã chịu hé mở.
Các bác sĩ nhìn cô gái, họ nhìn cô và nói rằng “Chính cô đã cứu lấy chồng mình”. Nhưng cô không nghe họ nói gì, cô xà vào lòng người mình yêu, sau bao ngày tháng chịu đựng, cuối cùng cô cũng được khóc trong vòng tay quen thuộc.
- Cô…là ai vậy?
Câu nói ấy như một nhát búa đập mạnh vào tim cô. Mắt cô nhìn anh thảng thốt, trong đôi mắt thân yêu ấy giờ đây trong vắt, không gợn một hình bóng nào của cô cả. Cô nhìn lại các bác sĩ, họ cũng thảng thốt, họ không nghĩ những chấn thương ấy đã làm trí nhớ của anh ấy bị trôi tuột đi, hay…họ đã cố không nghĩ như vậy.
Những ngày sau, cuộc điều trị vẫn tiếp tục, vì anh vẫn không phục hồi trí nhớ, mặc dù cô đã làm đủ mọi cách để khơi gợi tìêm thức. Nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu:
- Tôi không nhớ gì cả.
Các bác sĩ nói với anh cô ấy là vợ anh, anh nhìn cô ấy, vẻ mặt vẫn bình thãn, cô thì cười, nụ cười không còn tươi, nhưng đủ ấm áp để anh cảm nhận được nó. Và, anh cũng tin vào những câu nói của bác sĩ.
Anh tin bác sĩ. Không phải tin cô.
Ngày anh xuất viện, mọi người đều nhắc đi nhắc lại công lao của cô gái trong sự sống còn và bình phục của anh. Anh chỉ nhìn và nói “cảm ơn” một cách dửng dưng. Cô thì vẫn cười như vậy, rất hạnh phúc. Cô không biết, ngoài sự hạnh phúc của cô ra là rất nhiều sự lo lắng của các bác sĩ. Có người đã cầu nguyện rằng:
- Lạy chúa! Hãy cho anh ấy nhớ lại.
Thế nhưng, Chúa không xuất hiện, cũng không thực hiện lời cầu nguyện ấy. Cô đưa anh về ngôi nhà của anh, mọi người ở đây ngạc nhiên. Một số người xì xầm với nhau, anh nhìn họ ngơ ngác.
Cô vẫn tận tụy chăm sóc anh như vậy, cho đến một ngày, anh lao vào nhà, lôi cô ra, quăng ra khỏi nhà:
- Cô biến đi. Đồ Đĩ.
Câu nói của anh như một nhát dao, một nhát dao tẫm độc. Nó không diễn tả được bằng bất cứ nỗi đau nào. Cô chỉ biết nhìn anh trân trối trước câu nói đó.
- Cô là ai chứ? Họ nói cô làm Đĩ, phải vậy không?
- Em …em
Cô lắp bắp, không nên lời. Nước mắt tuông xối xả, nếu là ngày trước, anh sẽ không bao giờ dám làm gì khiến cô đau lòng, thì bây giờ cái anh đang hành động, còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần lũ đàn ông ngoài kia.
- Cô nói đi. Cô làm Đĩ đúng không?
- ..Em…
- ĐÚNG KHÔNG?
- Đúng..
Cô cắn môi đến bật máu. Cô nhìn anh, tìm trong đáy mắt có nhớ về cô không, nhưng không, trong đó chỉ có lửa hận, sự tức giận của một người vì nghĩ rằng mình đang quen một con Đĩ không hơn không kém.
- Tôi không tin. Tôi không tin mình lại yêu một con Đĩ như cô. Cô và mấy người bác sĩ kia cùng gạt tôi…
- Anh có…muốn biết sự thật không?
Cô nhìn anh, cô gắng gượng vịn bức tường đứng dậy. Nước mắt vẫn ướt đẫm, mắt vẫn nhìn vào anh. Cô có lỗi ư? Lỗi là gì? Điều đó có cần thiết?
- Cô …nói đi!!!
- Người yêu anh và con Đĩ…là một. Em hy vọng, anh sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ.
Cô bước đi ngay sau câu nói ấy, bước vẫn không vững, tay vẫn phải vịn. Cô đang bỏ sau lưng cả cuộc sống của mình. Cô sợ, nếu mình quay lại, người con trai ấy sẽ ghê tởm cô hơn.
Anh đã quay trở lại.
Nhưng không còn yêu em nữa.
Như bài hát ấy.
Linh hồn của người yêu em.
Đã bình yên nơi chốn nào.
suutam

Popular Posts