Monday, September 10, 2012

Cà phê đắng và sữa


 
Đối với ai đó, việc chấp nhận tha thứ để rồi yêu là một điều quá đỗi bình thường. Nhưng với thể loại đàn bà như tôi thì không, bạn trai tôi vẫn thường nhăn mặt khi lúc nào tôi cũng nhận mình lần một ” đàn bà” lần hai cũng “đàn bà”…tôi nói như cố ý nhấn mạnh cái mà tôi cho là tanh tưởi , và là vết nhơ quá lớn trong đời.
Sự mất mát của tình yêu đầu đã mang lại cho anh người yêu “không-trọn-vẹn”, theo ý về thể xác – LÀ TÔI. Mặc dù chưa bao giờ anh nhắc đến 2 từ trinh trắng hay cái màng tí ti bé bỏng đó . Anh vẫn thường phả một hơi dài khói khi tôi nhắc đến chuyện xưa
:” Nếu đó chỉ là màng da trên mắt, hay chỉ là một vòng tròn trên mắt cá chân thì sao, lúc đấy chắc đứa nào mà để lòi mặt hay mắt cá chân đều dâm tặc cả chắc. Đến khi âý anh phải cảm ơn vì những thứ nên giấu đều cứ lòi ra hết cả…… điều người ta nên biết và quan tâm là đến bao giờ người ta mới biết thật sự để kiếm được những điều quý giá tương tự như e là khó đến như nào…!?!”…
Lúc nào anh cũng cái giọng đều đều và chẳng quan trọng đó. Còn tôi, cứ như một đứa trẻ được nuông chiều bị mắc lỗi, tôi thu mình hơn trong nhiều mối quan hệ. Cảnh giác với mọi nỗi đau và cả với anh, tôi cũng sợ phải vác thêm một nỗi đau lớn, nếu một ngày nào đó, anh cũng mang đau đáu trong mình một nỗi buồn lớn về một đứa tự kỉ liên hoàn như tôi. Tôi sống tình cảm – tình cảm là thứ nuôi sống tôi- nhưng tôi sợ rồi một ngày tình cảm lại giết chết tôi.
……………..
Chúng tôi đã nắm tay nhau, kể cả khi anh có thể làm những điều hơn thế. Anh cẩn thận và luôn sợ tôi đau lòng về quá khứ, anh nhẹ nhàng và hiền lành quá thể trong mỗi lời nói, dịu dàng đến yếu đuối khi tôi đau. Đôi khi lại mạnh mẽ quá mức cần thiết. Anh lạnh lùng khi tôi phê pha trong điên cuồng và viết truyện đến liệt tay. Cứ như anh đang đứng ngoài cuộc đời, ngắm nhìn tôi như con thú chạy thục mạng, đau dữ dội và rồi nhẹ nhàng kéo tôi lên, dạy cho tôi cách tự bảo vệ mình, dạy tôi cách yêu đương thực thụ mà không cần đến giao hoan thú tính.
Tình yêu đó khiến tôi càng sợ đến ngày có lúc anh sẽ bỏ đi…
Anh dạy tôi một mình – tôi càng học cách dựa vào lưng anh khi anh cố gắng dạy tôi cách quay lưng.
Anh dạy tôi từ bỏ một số thứ – tôi càng học thói xấu của anh một cách nhanh chóng.
Anh dạy tôi cách để trưởng thành – tôi cứ rú mình bé mãi trong lòng anh.

Và đến khi cô gái của đời anh xuất hiện..
Thật sự lần đầu tiên trong đời – tôi tự học cách rút lui.
Cô ấy có đôi giày đỏ mà hồi sang Singapore tôi đã mua hụt mất, cô ấy còn có cả đôi mắt to hơn cả mắt tôi, nó không chỉ ướt mà còn ngây thơ quá đỗi. Cô ấy nhìn anh với đôi mắt khác, tôi khép mình và cố gắng nhìn lại cô ấy với đôi mắt đẹp vốn dĩ của tôi, tôi cũng muốn chứng minh rằng, người tôi yêu là của tôi. Của riêng tôi – mặc dù nhiều khi tôi đã cố gắng đầy anh ấy ra xa đời tôi vì những thứ quá đau đớn dày vò tôi mỗi tối , sự tự tin cứ như bị miếng xút thấm hết đi mất. Tôi chẳng làm gì được ngoài việc ghen tuông, đòi hỏi anh phải yêu tôi hơn ngày hôm qua. Lúc nào tôi cũng lo sợ anh chạy đi mất.
……………..
“Anh à ! nếu anh đan 2 bàn tay của anh vào nhau, thế có khít không ?”‘
Anh bụm miệng cười rồi đan 2 bàn tay anh vào với nhau, chúng không khít mà còn lệch ra đi bao nhiêu.Tôi cứ thế cầm lấy tay anh mà đan vào tay mình , 2 bàn tay cũng lệch nhau đến phát khiếp. Tự dưng tôi bật khóc :” Anh à ! chúng mình cứ lệch nhau đến bao nhiêu…”. Đến lúc nào anh đã thôi không nhả khói, anh chỉ vào chiếc xe vespa cổ dựng ở đầu quán cafe :” Em thấy cái gì đấy ?” . Tôi lắc đầu. Anh nhìn xa xăm rồi nói :” Bố anh đấy…!” …” Theo một cách nào đó, người ta xem thể xác mới chính là thứ quan trọng , nhà văn viết nhiều thì đau nhiều, viết nhiều thì cứa sâu vào tim nhiều, em cứ ôm đời vào lòng như thế không thấy mệt à? Đám tang bố…anh không đi. Anh chỉ ở nhà chùi cái xe vespa cổ đó thôi…..linh hồn bố chắc ở trong đấy…anh không việc gì phải miệt mài đi theo cái xác mà khóc làm gì….điều anh muốn em biết….anh thấy em không bị rách bất cứ mảng hồn nào, nên xin em ! e đừng vá víu nó nữa..”
Hai chúng tôi im lặng bên tách cà phê nghe mưa đệm nốt cho cái phố đã quá buồn, mệt mỏi khiến anh dựa vào sự tổn thương của tôi để sống. Nhưng sự tổn thương của tôi lại bị cái cao thượng của anh làm mê muội và quá tôn thờ, đến nỗi tôi có thể đánh đổi mọi thứ để bên nó.
GIÀY ĐỎ vẫn luôn bên anh – theo nghĩa một người bạn. Tôi – bù đầu vào học hành và quên mất đi mình có đối thủ ghê gớm đến như thế. Nhà anh vẫn có đầy đủ cà phê , nhưng lần này tủ lạnh đã thêm sữa và một vài gói trà gừng. Gối anh ngủ vẫn sạch sẽ nhưng vương vấn mùi bàn tay con gái giặt giũ , mọi thứ thay đổi. Tôi có đủ nhạy cảm để thấy nhịp thở anh đều đều và không còn dồn dập mỗi khi chúng tôi hôn , vòng tay anh không còn chặt, mà chỉ cần tôi quay đi một chút thôi cũng đã đủ để buông ra rồi.
Tôi im ắng hơn thường ngày, không tíu tít khi bệt màu lên giấy, không cứ đè đầu anh mà đánh túi bụi khi anh làm loang màu lên cái áo mới xinh đẹp nữa. Tôi – thực sự mới cảm nhận được vị khách trong ngôi nhà này là ai, tôi đã để GIÀY ĐỎ nghiễm nhiên có quyền thay khung ảnh của 2 đứa bằng mô hình vespa , thay màu rèm cửa từ màu NUDE sang họa tiết hoa Quỳnh lụa màu đỏ….
Chưa bao giờ tôi thấy tột cùng đau khổ lẫn bất lực như lúc đó. Tôi chỉ nghĩ , một năm yêu nhau anh không đụng đến tôi vì anh sợ mà… HAHAHAHAHAHA… tôi cứ cười lớn cho đến khi nước mắt chực trào. Đã lâu rồi không nhìn thấy CHIVAS , tôi lôi cả chai, không rót mà tu ừng ực như nước lã, đến khi như gan sắp cháy thì mới thôi. Cứ như là tôi đã khiến cho mình tồi tệ lắm , tôi đã nói với anh tôi “mất” khi vừa mới quen. Khi đó anh chỉ im lặng, anh cũng tu một hớp dài CHIVAS xoa đầu tôi rồi khẽ cười, điều đó khiến tôi thấy ghê tởm ghê gớm, nhất là bây giờ, khi tôi thấy anh đang làm việc đại loại như thế với những kẻ yếu đuối khác, anh như là kẻ bao đồng, anh nói thế nhưng anh giả vờ cao thượng, bao đồng thiên hạ đấy thôi.
CHIVAS làm tôi nguôi ngoai, chia tay anh bằng một tháng tôi đắm trong CHIVAS…như cách đó một năm kẻ khốn nạn đó đã đẩy tôi ra xa cái ao bèo đời hắn ta. Và anh đã vớt tôi , may mắn thay – chua chát thay.
……………………
Anh níu kéo bằng những lời vô vị :” Ngày 1 ! Anh chết đây nhé ” …..”Ngày 2! Chết đây “…..”Ngày 3! Chết thật nhé”.
Tôi thay mái tóc dài bằng tóc tém , đeo lens và vứt hết mọi đôi giày màu đỏ mà tôi mua.Thay vào đó chỉ là converse , bò rách và sơmi ca rô mà thôi. Tôi học cách phũ, cách ra đi nhanh chóng để khỏi đau mình – hại người. Cứ xù lông lên mà dọa đời, hàng trăm sms mỗi đêm soạn dài, rất dài rồi lặng lẽ xóa đi. Tôi sợ cả lúc khóc ướt nhèm, nhòe hết mascara có người nhìn thấy…., tôi đã chọn cách ra đi lặng lẽ , nhục nhã. Tôi sợ cả những câu nói mơ hồ làm tôi đau , tôi sợ đến chết đi được. Bạn thân thấy tôi quá yếu đuối, đến nỗi chúng nó chẳng còn chịu cho tôi xem phim Hàn, sợ sướt mướt quá tôi cũng khóc lóc khổ sở.
Tôi đã nhớ khi lần đầu tiên nắm tay….
Anh đã hồi hộp vãi cả mồ hôi, trong khi đó tôi dửng dưng như không có.
Lần đầu tiên khi chạm nhẹ môi…
Tôi cựa mình khiến anh run bắn người.
Lần đầu chúng tôi “thực sự hôn nhau”….
Tôi đã không ngần ngại lảng tránh.
Tôi đã trách mình sao lại không giả vờ như cô gái ngây thơ ngốc nghếch kia, giả vờ dễ vỡ đến vô tội vạ, cứ giả giả như thế. Chắc nào anh đã lờ tịt tôi nhanh như thế.
Anh đã từng lôi tôi vào phòng tranh mà không khỏi giấu được sự háo hức trong đôi mắt, khi cho tôi xem chân dung anh vẽ tôi. Vẽ cái mặt buồn, đôi mắt ướt nước, vẽ cái môi cong cớn và đôi tay đan chặt nhau. Anh đã từng không kiềm được mình mà tát tôi khi tôi nói:” Em là đĩ đấy…! đĩ thật sự ấy…! anh đừng dại mà ngủ với em. Anh chẳng đủ tiền đâu.” Khi tôi tức tối vì anh chở cô nàng cùng lớp về nhà mà bỏ rơi tôi lại với đống đồ lỉnh kỉnh.Anh đã khóc trên vai tôi ngày Bố anh đi khuất, ngày mẹ anh điên dại nhìn tôi mà gào thét :” Vi ơi ! Con gái mẹ, con lại đây. Vi ơiiiiiiii….”. Chúng tôi là một chuỗi cảm xúc dài, đến vì cần nhau quá đỗi và nên chia tay lúc nhàn việc và cần yêu đương nghiêm túc.
Mẹ anh vẫn mếu máo nhìn tôi mỗi khi tôi đến thăm, vẫn ném cục cơm nguội vào mặt tôi – lúc hằn học- lúc trìu mến – lúc ôm tôi mà hôn, lúc tết tóc cho tôi và hát khẽ như chú mèo con nhỏ. Mẹ anh yêu tôi ! Tôi biết…. Bà điên theo cách một nhà văn , anh nói tại mẹ anh nhạy cảm quá, nhạy cảm còn hơn cả màn hình cảm ứng (anh cười) , anh đã luôn yêu mẹ, nâng niu tôi giống cách của mẹ. Một thứ mỏng manh dễ vỡ hơn là người để yêu.
Vậy mà…
Tôi đã định phải để anh là người đầu tiên tôi tự nguyện lên giường, tôi tự nguyện khát khao và dâng hiến thật sự. Nhưng rồi đời đưa chúng tôi va đập vào nhau, mảng nhỏ của anh xô lên mảng tối màu của tôi. Đâm ra chúng tôi chỉ điểm tô cho nhau ít thôi, chứ dâng hiến cao xa cái thân thể giẻ rách thì chắc là anh không muốn. Tôi nghĩ vậy….
Rồi…khi sự cố gắng cạn kiệt. Tôi bên li cà phê, gặp anh trong một chiều mưa – trước hiên – chiếc vespa cổ vẫn ngạo mạn ngoái đầu chào.
Anh già đi.Nhưng tươm tất hơn rất nhiều, dù tôi thấy túi quần bên trái bị lột lòi hết cả ra ngoài, anh đã đúng với cái tuổi của mình. Theo sau anh là GIÀY ĐỎ, cô nàng bị ướt mưa như chuột chũi, anh nhẹ nhàng lấy khăn tay lau mà 2 người vẫn không giấu nổi anh mắt âu yếm dành cho nhau. Tim tôi cứng, cứ như vôi cứng đang bị bào sạch mảng trắng li ti âm ỉ nhói lên, tôi vẫn cao đầu nhìn, vẫn ân cần chào…
“Chào Chị…”
“Đây là Lyly …người yêu cũ của anh”
Anh giới thiệu mà k chút bối rối nào, tôi nghẹn đắng nơi cuống họng. Nhạt thếch trong miệng, đến nỗi sắp sửa cắn môi bật máu.
“Chào e…em GIÀY ĐỎ”
GIÀY ĐỎ bất ngờ trước cái tên đó, trước cái cách gọi lạnh như băng của tôi. Vẻ mặt ngây thơ đó bị sự bất cần của tôi phá nát sự tự tin, dần dần , tôi thấy mình trở về hình thái của con cún bị bỏ rơi cách đó gần 2 năm. Như lúc tôi gặp anh lần đầu tiên. Cảm giác ấy khiến tôi thấy bị rơi xuống hố trầm trọng….
Chúng tôi cố tạo niềm vui cho buổi trò chuyện, mặc dù tôi thấy rằng họ đang cố chịu đựng lối nói chuyện không đầu không cuối và đầy khiêu khích của tôi. Tôi chỉ muốn hét lên và chỉ vào mặt GIÀY ĐỎ rằng:” Rồi cô sẽ thấy tồi tệ thế nào khi ôm cả thế giới người khác trong tay thế, rồi cô sẽ đau hơn cả tôi khi anh ấy sẽ yêu kẻ khác, kẻ sẽ làm điều tồi tệ như cô”. Xong rồi sẽ quay sang anh và nói:” Tôi vừa đổ cốc cà phê gây nghiện đắng nghét của tôi xuống cái hố đời chết tiệt này đấy….” Nhưng rồi tôi không dám công khai khốn nạn. Tôi chỉ nói một lúc rồi im bặt….ba người với 3 cặp mắt hướng về những nơi khác nhau – đã đến lúc phải ra về.
Anh chở tôi về…
Cảm giác của tôi y chang lúc anh chở cô bạn cùng lớp , chắc cô ta ăn năn lắm khi để tôi méo xệch miệng ngồi một mình.
Chúng tôi đã nắm tay nhau, khi anh có người yêu mới. Và không hơn gì cả.
Anh đã khóc khi nhìn thấy tay tôi cứa dài những vết dao cạo. Thấy tôi gầy gò hơn và vết xăm mới sau gáy vẫn còn tấy đỏ.
Tôi đã chờ để được ôm anh khi anh thuộc về người khác, nhưng rồi anh quay lưng.
Anh chỉ nói vọng lại:” Nếu em xem đời em đắng nghét như cà phê em vẫn hay pha cho anh thì em đúng rồi, nó đắng nhưng mà anh nghiện. Cà phê chẳng bao giờ đi ghen tị so với một cốc sữa ngọt ngào làm nền cho nó, anh đã dám đóng vai một cốc sữa khác để làm ngọt em, đã đủ dũng cảm để hòa tan màu trắng của mình vào màu đen đó. Anh đã đứng vào vị trí của em đủ để hiểu anh được gì  và mất gì, xin em đừng như thế nữa. Đừng ôm đời vào mình nữa, em đã đẩy chính em ra xa đời em…khi em cứ cố tỏ ra yếu đuối mãi, GIÀY ĐỎ không như em đâu.”
Rồi, chiếc xe màu xanh ngọc lôi anh đi mất.
Tôi thẫn thờ bước vào nhà mà đôi mắt không thể khóc được nữa.
………………………………………………………………………………………………………………………………………
2 tháng sau.
Nghe tin anh mất, tôi đã vật vã không thể tưởng tượng nổi. GIÀY ĐỎ cũng khóc, cô dìu mẹ anh vừa cười vừa chạy theo linh cữu.
Anh đã yêu tôi và bên GIÀY ĐỎ như một cách tự trấn an mình.
Anh đã gìn giữ GIÀY ĐỎ như em gái.
Và nâng niu tôi như người đàn bà của riêng anh ấy.
Anh ấy đã viết trong lúc chờ ca mổ cuối cùng:
” Lyly.
Những dòng mail có thể vội vã xóa, tin nhắn cũng thế, anh không thể nói to được, vì anh đang niềng răng lại với mấy chục cái nẹp quanh đầu mà…nên anh viết thư.
Em ổn chứ ? Cà phê đen . Em không khóc nữa nhỉ …? à quên , lâu rồi em có ngáy to nữa không đấy ? anh thì nhớ em mà ngáy thì anh vẽ là cứ cười ngoác cả mồm…lúc đấy nhìn em ngủ anh muốn làm mấy điều ( a hem`) nhưng mà không kịp. Anh đùa đấy…
Anh đã lôi một con chó con bị tơi tả về nhà sau khi em bỏ đi, không liên lạc và trong tình trạng không thể tìm thấy. Nó bị ghẻ em à ! hôi kinh khủng , nhưng GIÀY ĐỎ đã chăm sóc cho nó, tất nhiên là em í sẽ dịu dàng hơn em, và anh chưa bao giờ phải phàn nàn vì điều đó cả. Anh đã bị nó cắn kể cả khi nó đói, anh sợ nó bị dại , nhưng mà không, nó chỉ chờ anh đi và ăn hết phần cơm thôi, mẹ anh cũng thế. Mẹ anh gọi nó là Lyn, hao hao giống Ly í , mẹ anh xí phần chăm sóc nó….cũng hao hao theo kiểu cho cục cơm vào mặt em ấy, nhưng mà lúc mà mẹ anh hát thì nó cứ ăng ẳng – não nề lắm.
GIÀY ĐỎ đã rất quý em – cô ấy đã ngạc nhiên khi em gọi cô ấy là GIÀY ĐỎ. Cô ấy đã như em ngày xưa nhỉ, đã toàn đi giày màu đỏ, nhưng cô ấy dịu dàng- em thì ngỗ ngược và bướng bỉnh.
Cô ấy “mất” rồi…. tất nhiên là không bởi anh.
Cô ấy dễ dàng chịu đựng và lảng tờ nó, em thì khác. GIÀY ĐỎ là học sinh của mẹ, em chưa biết mà. Cô ấy sẵn sàng kể cho anh nhiều chuyện, cô ấy không ngại ngần. Còn em, em xem đó như vết thương. Em sợ tổn thương. Anh đã khao khát em biết mấy, anh đã muốn là người đàn ông bước vào đời em, khi em chỉ muốn anh xem em như là con đĩ, anh đã muốn như thế. Anh đã muốn em mạnh mẽ, nhưng lại sợ em vỡ.
Anh đã đau đến muốn chết khi chở em về nhà, khi sợ em biết – nếu sau này anh chết – em sẽ vỡ như Mẹ.
Chúng ta đã pha cho đời nhau những cốc cà phê quá tuyệt, cứ đổ vỡ anh sẽ gắn lành.
Anh sẽ gắn đến lúc em nghiền nát , anh sẽ lại nhào nặn nó lại một lần nữa.
Em đã yêu anh bằng tình yêu của chú chó nhỏ mang ơn, sau đó là của một cô gái mới lớn. Em chưa bao giờ là đàn bà, vì người ta không lấy cái thước trinh tiết ra đo mức độ ấy đâu. Anh cũng đã ước, sẽ sáu múi để cho thằng tồi tệ đấy một trận, nhưng mà anh yếu quá, lại béo nữa, chẳng thể làm gì.
Rồi khi anh chết ấy, em cứ hẵng phải hát to vào….nhé nhé nhé.
Rồi khi anh mà chết ấy, em cứ lấy nắm cát ném vào mặt anh này.
Rồi khi mà anh chết em đừng khóc, đừng khóc vì kẻ yêu em nhiều quá này lại chạy khỏi mắt em.
Nhé nhé nhé…
Cô y tá đang đọc dòng sướt mướt này của anh khi đang tháo một trong những nẹp anh ghét…
Anh sắp mổ..
Anh mong nếu anh khỏe, đưa cho em đọc thư này, mình sẽ lại pha cà phê cho nhau.
………………………………………………………………………………………………………………………………
Tôi đã lau chùi vespa rất kĩ, đến nỗi sau đó tôi không còn cảm nhận được cảm giác đến từ ngón tay nữa.
Mẹ anh vẫn hát đều đều, Lyn ăng ẳng rên rỉ.
Tôi mệt nhoài.
Cứ như là mùa đông chưa qua, nước mắt rơi xuống đóng băng giá lạnh trên má

No comments:

Post a Comment

Popular Posts