Monday, September 8, 2014

Chẳng phải em không thể làm được bất cứ thứ gì nếu thiếu anh.

"Em chân thành,em trân trọng,em chung thủy!
Thế nhưng vẫn chẳng giữ được tình yêu này.
Đến cùng là phải làm như thế nào đây??"
bom muc may in gia re



Gửi anh, Người tình của em.

Đừng ngạc nhiên khi em gọi anh là người tình. Em và anh đã là người yêu của nhau trong một khoảng thời gian đủ dài, và bây giờ em gọi anh là người tình, vì người tình thì thường chẳng được công khai, và chẳng được thể hiện hiên ngang rằng bọn mình vẫn đi cạnh nhau mỗi ngày.
Quan ao bao ho lao dong
Là người tình thì chẳng được hứa hẹn gì nhiều, chẳng biết ngày mai ra sao. Đúng không anh?

Khung cảnh Paris ảm đạm hôm anh cho em xem qua Skype vẫn ghi dấu trong em. Cái ảm đạm cô đơn đến ám ảnh. Gửi anh chút ấm áp từ một trái tim vẫn yêu anh bền bỉ. Một trái tim có thể nói là quá khỏe để có thể yêu anh được ngần đấy sau chừng đó việc xảy ra. Em chẳng có mục đích gì với anh cả, ngoài việc em yêu anh ra. Ấm áp, yên bình nhé, người tình của em.

***
  Sửa máy lạnh


Một ngày tháng mười.

Hà Nội nhớ Paris.

Em ngồi trong văn phòng và tự hỏi mình “Có chăng là tất cả mọi người mọi thứ đều đổi khác theo thời gian, duy chỉ có Đổi thay là quy luật duy nhất trên thế giới này tồn tại không xê dịch?”
 bảo trì máy lạnh

Em đã bước đi được một quãng đường chẳng biết dài hay ngắn, qua chiều dài của một đất nước, qua một cuộc tình ngắn ngủi xen giữa khi hai đứa mình đi khác hướng, và bây giờ ngồi lại, em vẫn thấy mình cũ kỹ đến lạ.

Một con người cũ kỹ vẫn ôm nhiều điều cũ kỹ.
sua may lanh

Không thể phủ nhận được là em đã nhận về mình nhiều trải nghiệm đáng giá, ngộ ra nhiều bài học đáng cho em phải mất mát, và đang học cách đổi mới mình để sống tốt, sống vui tươi hơn, và vẫn hi vọng có chăng tập hợp những điều đó sẽ làm cho em thấy mình bớt cũ kỹ đi chút ít. Duy chỉ có một điều chẳng thay đổi, mặc cho đôi lần em cố vứt bỏ nó, đó là tình yêu với anh.

Là em luôn yêu anh - Người ở Paris.

Phu tung o to

Hai năm trước, Hà Nội tiễn anh đi.

Người ở Hà Nội ngày đó mộng mơ và ngây thơ lắm. Một cô sinh viên đầu năm cuối mắt luôn ướt chỉ biết yêu anh và nghiện mùi hoa sữa. Chỉ biết làm một việc mỗi khi nhớ anh cồn cào là viết viết và viết. Những Hồ Gươm, Hồ Tây, những Nguyễn Du, những Sắc Màu… được em nhắc đến thuộc lòng.

Người ở Hà Nội cũng đã từng chuẩn bị tinh thần cho đổ vỡ, đớn đau, để nếu nó xảy ra sẽ đỡ khổ sở bước chân hơn khi dẫm lên những mảnh vỡ.
Bao ho lao dong

Đã chập chững từng bước một đi qua cơn đau đó, đã ích kỷ chọn một người để gào lên cho anh thấy là “không có anh em vẫn sống tốt”, đã thấy mình thật yếu đuối và kém cỏi khi không thoát được khỏi tình yêu dai dẳng trong tim. Em cũng đã có lúc chối bỏ nó, có lúc nghĩ là mình chẳng gặp lại anh đâu, chẳng có lý do gì đến em phải tự làm khổ mình nữa cả.

Nhưng cuộc sống vẫn luôn chứa đựng nhiều bất ngờ. Lạc mất nhau rồi lại tìm lại nhau. Và sau đó một vòng luẩn quẩn nữa lại lặp lại.

***

Em lại tiễn anh đi.

Hôm anh bay ở Nội Bài, em ở nhà đi ngủ sớm. Em tự bắt mình ngủ sớm. Nằm trong lòng Sài Gòn mà cứ mặc định mình là “Hà Nội nhớ anh”. Em ngạo mạn tự cho mình thuộc về Hà Nội, về những góc phố quen và hương hoa sữa thổn thức.
Giay dan tuong

Anh đi.

Em không còn chạy theo kéo anh lại khi anh quay lưng đi rồi khóc nức nở “Anh về với em nhé”

Không giật mình sáng sớm với lấy điện thoại và bấm số anh ở Việt Nam chỉ để nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Không đờ đẫn suốt cả ngày sinh nhật rồi cố gắng nặn ra một nụ cười méo xẹo khi đám bạn hỏi thăm…

Không gào thét.

Không khóc lóc.

Không biểu hiện gì cả.

Bên ngoài càng im lặng thì bên trong càng dữ dội.

Em cũng những tưởng là mình đã đổi mới, hóa ra vẫn cũ mèm ngốc nghếch thế. Sóng trong lòng cuộn từng cơn, chao đảo mất thăng bằng, và để mình rơi tự do. Mọi thứ đi qua trong một tháng anh về như một giấc mơ người ta không bao giờ muốn tỉnh.

Hai năm trôi qua từ lần anh đi trước, người người phải trưởng thành. Em không biết đích xác những gì anh đã đi qua ở đất nước xinh đẹp đó, nhưng em cảm nhận được là anh chẳng còn trẻ con như ngày đầu hai đứa mình cố sống chết tìm cách để ở cạnh nhau, mặc điên rồ mặc vô vọng. Anh cũng chẳng cho em thể hiện nhiều tình cảm, anh sợ em lún dần rồi mình lại đi lại vết xe cũ. Em cũng chẳng biết làm thế nào để đòi hỏi, mong chờ, thứ duy nhất em biết là em vẫn cứ yêu anh mà không cần biết ngày mai ra sao.

Hai năm. Đa phần các cuộc tình xa cùng dạo đó đã chia đôi. Mỗi người tìm được cho mình một nửa mới. Dạo một vòng facebook xem mấy cái ảnh cưới, em giật mình thốt  lên: “How time flies!”, và nhìn lại mình. Ôi, thời gian và khoảng cách!

Anh hỏi vì cớ gì mà em còn yêu anh nhiều đến thế sau chừng đó chia xa. Anh bảo là có thể anh bây giờ không như em nghĩ đâu. Em chẳng biết, mà cũng chẳng cần biết lý do. Chỉ biết một điều là em không hề xây dựng một hình tượng nào đó cho anh để đi yêu cái hình tượng đó thay vì 1 con người. Sau khi gặp lại anh, em hiểu được là điều em mong ngóng suốt 2 năm không phải là anh của quá khứ, hay anh của hiện tại, mà chỉ đơn giản là Anh thôi. Đích xác là Anh, cho dù là đứng trước mặt em hay chỉ là qua cái màn hình máy tính đó. Cho nên cho dù anh có là gì, có như thế nào đi nữa, thì thật đáng lo ngại là em nghĩ mình sẽ vẫn cứ yêu Anh. Có lẽ là kiếp trước em nợ anh thật chứ chẳng đùa đâu Người ạ.

***
Rang su tham my

Có người nói cuộc đời là những vòng quay lặp lại. Những sự lặp lại của tình huống, của cảm xúc, của bao nhiêu trùng lặp đến ngỡ ngàng. Em của 23 đã già dặn hơn ngày trước, mà vẫn hụt hẫng đến chơi vơi sau tuần đầu anh đi, chỉ có điều em không còn gào thét như dạo trước. Anh lửng lơ vô định, mông lung và chẳng thể đoán biết. Ai cũng khuyên em đừng cố chấp nữa. Ai cũng bảo em 23 tuổi rồi, bớt bướng bỉnh và thực tế đi em. Ai cũng lắc đầu “Từ bỏ đi em”. Loay hoay tìm lại thế đứng cho mình, em như một nhân tố luôn muốn nổi loạn.

Muốn về Hà Nội, muốn đi phượt, muốn học guitar, muốn nhảy nhót muốn hét hò, muốn đủ thứ. Cái gì em cũng muốn. Muốn đi Pháp, muốn đến có lúc như cuồng điên. Làm cái gì cũng được, miễn là em được thỏa sức điên. Lần đầu tiên em thấy mình như thế này.

Em tự hỏi mình, em thực sự muốn điều gì, khi mà cho dù em có tất cả những điều trên cũng ko khiến em thấy đủ. Cho dù có muốn, muốn nhiều hơn nữa. Nhiều như thế mà vẫn không thể đủ, trong khi chỉ cần 1 mình anh là em có thế ngồi yên một chỗ và thấy đủ. Em thật buồn cười, anh nhỉ.

Chẳng phải em không thể làm được bất cứ thứ gì nếu thiếu anh. Lại càng không phải không có anh thì em không sống nổi. Chỉ là như em nghĩ, chúng ta đi suốt cả cuộc đời cũng là để tìm một người mà khi ở bên cạnh họ ta thấy đủ. Đủ để ở bên nhau và sẻ chia cuộc sống đến cuối đời.




“Đừng đi,

cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua

chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận

chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt

mua cho chúng những que kem

và giấu những ngày nóng bức dưới bong mây râm mát

chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng

chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt

thấy đời mình như một cánh chim…”

(Đừng đi - Nguyễn Phong Việt)

***
Anh à.

Anh có nghĩ là một cô gái yêu một người quá nhiều thì sẽ trở nên đáng thương không? Anh có nghĩ là quá yêu một người thì sẽ làm giảm bớt giá trị của bản thân không anh? Riêng em thì em chỉ thấy là những người đó rất dũng cảm, và có một trái tim rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ để có thể vẫn yêu dù chẳng biết ngày sau.  Mạnh mẽ để dám sống và yêu hết mình cho tuổi trẻ. Cứ thế này đi anh nhé, hai năm nữa em sẽ nhìn lại và xem em đổi thay đến thế nào rồi. Có thể lúc đó em chẳng còn ở đây để mà nói là mình yêu anh nữa, cũng có thể là em vẫn cố chấp như thế mãi. Chẳng ai biết trước được ngày sau. Chẳng biết bao giờ anh về, thậm chí chẳng biết anh còn muốn về hay không, nên em cũng chẳng cần biết mình phải đi theo lịch trình nào hết. Kệ số phận đi anh.

Hiện tại và những ngày tiếp, em sẽ vẫn nhớ đến anh trước khi đi ngủ và sáng mai khi tỉnh giấc.

Vẫn sẽ lải nhải chat chit mỗi ngày mà không cần biết anh có reply hay không.

Vẫn sẽ léo nhéo gọi điện để nghe anh bảo “Con bé hâm này, sao gọi anh suốt thế hả? Đại gia à?”

Vẫn sẽ ôm một giấc mơ cho riêng mình về những đứa trẻ xinh xắn giống anh. Béo tròn mập ú và hết sức dễ thương.

Vẫn tuyệt nhiên lì lợm cố chấp yêu anh như thế, mặc cho người ta có bảo hàng ngàn lần vào mặt em là “Con bé ngốc”.
  Ban giay bao ho

Chả quan tâm đâu anh, họ đâu phải là em, họ đâu phải là anh. Họ đâu biết em cần gì và muốn gì. Hạnh phúc mà họ nói, đâu phải là hạnh phúc của em đâu.

Thế thì cứ điên thôi, cứ cố chấp thôi. Bao giờ không tiếp tục được nữa thì dừng chân và bỏ cuộc. Còn bây giờ, thỏa sức điên đi nào. Em sợ nhất là lúc đi qua nhìn lại và nói “Giá như”, sợ nhất là phải hối hận vì một sự kết thúc mà không hề có cố gắng trong đó. Dám sống theo cách của mình, ít nhất cũng đã là một hạnh phúc rồi.

“Cà phê Nguyễn Du một buổi chiều muộn

Hoa sữa thơm lừng quyện vào từng ngọn gió

Có một nỗi nhớ vẫn chờ anh ở đây…”

***
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts