Tuesday, September 9, 2014

Có những quãng đường chỉ một mình ta bước đi, có những nỗi niềm chỉ mỗi mình từng trải…

"Đôi khi cũng nên dừng lại làm người khách qua đường, nhìn về cuộc đời đang trôi nhanh. Cuộc sống sẽ tốt đẹp, nhiều giá trị hơn khi không vội vã. 
Hãy luôn luôn nhớ kỹ: Tạo hoá luôn ung dung, nhưng mọi thứ đều được hoàn thành!"


Cuộc đời dài, nỗi nhớ cũng dài. Đường đời rộng, nỗi cô đơn cũng rộng. Tình yêu bao la, ngọt ngào hay đắng cay đều không bé nhỏ. Có những quãng đường chỉ một mình ta bước đi, có những nỗi niềm chỉ mỗi mình từng trải…

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
( Yêu - Xuân Diệu)

Xuân Diệu đã định nghĩa tình yêu là như vậy, còn tôi lại thích tự do thoải mái theo ý nghĩ của riêng mình. Tôi cũng đã, đang, và sẽ yêu. Nhưng tôi không giống mọi người tình yêu của tôi khác biệt “Tình yêu của những người đồng tính”.

Tôi là lesbian. Ngoại hình tôi chả khác gì một cậu con trai nên việc nhầm lẫn tôi là con trai thường xuyên xảy ra. Tôi khác biệt, tôi yêu người đồng tính, còn mọi người yêu người dị tính. Và tôi cũng có tình yêu, tình yêu trong sáng như bao người, chỉ là chưa bao giờ dám công khai thôi.

Đó là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu đơn phương của tôi với một chị hơn tôi 1 tuổi. Lần đầu tiên gặp chị tôi đã bị “tình yêu sét đánh”. Chị không xinh, không đẹp như những người con gái khác. Tôi yêu chị cũng không phải vì điều đó. Kant đã từng nói  “Tình yêu không phải ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình.” Tôi nhận thấy chị rất hiền. Mẹ của chị và mẹ tôi là bạn đồng nghiệp của nhau. Nhân một ngày rảnh rỗi tôi và mẹ xuống nhà chị chơi, và tôi đã thích chị. Tôi không biết tình cảm ấy là gì, nhưng gặp chị tim tôi đập nhanh hơn. Đầu óc tôi mù mịt hơn, tôi chỉ biết đơ người ra nhìn chị. Tại sao với những người khác tôi không có cái cảm giác ấy. Mà với chị tôi lạ trở lên như vậy. Đó có phải là tình yêu không, hay chỉ là tôi ngộ nhận. Tôi không biết, không quan tâm, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Chỉ biết rằng, nếu đó là tình yêu thì thật là tội lỗi.

Tình cảm của tôi không được nói ra, nó cứ mãi lớn dần trong tôi. Hạnh phúc với tôi đơn giản lắm, đôi khi chỉ là những tin nhắn hỏi thăm qua lại của chị cũng đủ khiến tôi cười cả tiếng đồng hồ. Và một vài lần tôi ghé qua nhà thăm chị, không biết chị vui không, còn tôi thì vui lắm. Tôi thường hay rủ chị đạp xe trên những cách đồng dài, khi chiều đang về. Ánh mặt trời đã dịu xuống, những cơn gió nhẹ mang hương lúa dìu dịu thổi sâu vào tâm hồn tôi. Hai chị em thi nhau đạp xem ai đi nhanh hơn. Khi đã thấm mệt thì tìm một bãi cỏ rộng rồi lăn xuống nằm. Tôi ngước lên nhìn bầu trời đầy gió, những đám mây trắng đan xen nhau, tạo ra một bố cục thật lạ mắt, một vài cánh diều đang cong mình bay trong gió. Tôi quay sang hỏi chị:

-    Chị thích gì nhất?
-    Gió
-    Tại sao?
-    Nhẹ nhàng và êm ái. Còn em?
-     Những con diều
-    Tại sao?

Tôi mỉm cười không đáp. Tại sao ư? Đơn giản lắm chị ạ. Những con diều bay được là khi có gió. Em chỉ hạnh phúc được khi có chị.

Cuối bãi cỏ hai chị em nằm là một dòng sông, nước trong như nhìn được cả đáy. Chúng tôi mò ra đó ngồi ngắm hoàng hôn xuống. Mặt trời đang dần xuống núi, những tia sáng yếu ớt cũng đang dần tắt.

Chị giục tôi về kéo muộn, tôi thì chỉ muốn được bên cạnh chị. Nhưng cả một chiều đi chơi như vậy là hạnh phúc rồi. Còn phải để chị làm những công việc khác chứ, đâu dành hết thời gian cho một đứa như mình được. Tôi trở về nhà, mỉm cười vui vẻ và hạnh phúc. Cảm ơn chị, đã dành thời gian đi chơi cùng tôi.

Tình yêu của tôi chỉ vậy thôi nhưng chị đã chạm vào trái tim tôi rồi. Tôi yêu chị không hề toan tính nghĩ suy, chỉ cần những giây phút bình yên bên chị là tôi thấy hạnh phúc rồi!

Ai cũng nói rằng khi yêu ai đó thì nên nói ra cho người ta biết tình cảm của mình. Để sau này không phải hối hận. Vậy tôi phải nói gì bây giờ đây? Liệu nói ra tôi còn được gặp gỡ nói chuyện với chị không? Hay chị biết rồi cũng rời xa tôi. Tôi sợ điều đó và tôi câm lặng. Đã bao đêm tôi thức trắng, tôi phải làm gì đây. Tình yêu trái ngang xé tan con tim tôi. Khi biết yêu một người cũng là lúc nhận ra tình yêu đó không được phép tồn tại.

Tôi vẫn cứ hạnh phúc với tin nhắn quan tâm nhỏ nhoi của chị, những lần đi chơi chiều như thế. Tình yêu ấy lớn dần trong tôi, nhưng tôi chỉ biết kìm nén. Cho tới một ngày, biết tin chị có người yêu. Tim tôi như vỡ ra. Ai từng yêu, đã yêu thì sẽ hiểu được cái cảm giác ấy. Yêu chị, tôi yêu cả những nỗi đau của mình. Những nỗi đau chỉ mình tôi hiểu. Yêu chị, là tôi tự cho mình cái quyền làm đau mình. Đơn giản thôi, tình yêu đồng tính là phải chấp nhận như vậy.

Từ ngày có người yêu, chị nhắn tin cho tôi ít hẳn. Những tin nhắn hỏi thăm hàng ngày không còn nữa, tôi cảm thấy hụt hẫng thiếu vắng vô cùng. Cũng chẳng còn những lần đi chơi với chị nữa. Bởi bây giờ chị đã đi cùng người yêu. Tôi cảm thấy trạnh lòng, một chút buồn, một chút nhớ, một chút mong. Có lẽ cái tình yêu này tôi cứ im lặng thì tốt hơn. Tôi sẽ rời xa chị, rời xa tình yêu khác thường này. Tôi sẽ là tôi, như hôm nay, như những tháng ngày trước, vô tư lự. Những lời đã muộn tôi cất lại, không nói nữa. Để chị không phải bận lòng. Để chị mang theo kí ước trong trẻo về tôi. Vì chỉ cần biết đôi mắt như hai vì sao sáng ấy long lanh niềm vui. Là tôi ổn rồi.

Sẽ thật buồn khi bạn gặp một ai đó và cứ nghĩ người đó vô cùng có ý nghĩa với mình để rồi nhận ra tình cảm đó chẳng bao giờ được đáp lại. Và mình phải ra đi. Trao cho ai đó cả trái tim mình không bao giờ là một đảm bảo rằng họ sẽ yêu lại mình. Đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó đã lớn dần trong tim bạn.

Tôi không phải con người bình thường
Nhưng cũng không thuộc kiểu bệnh hoạn
Mọi người đi là đi con đường bên phải, còn tôi rẽ trái
Mọi người yêu khác phái, còn tôi yêu cùng loài
Vâng, tôi là lesbian.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts