Tuesday, September 9, 2014

Bỏ quên tất cả lại nhớ về nhau

"Hạnh phúc không phải là có nhà cao cửa rộng, mà là trong nhà đầy ắp những tiếng cười sảng khoái.

Hạnh phúc không phải là đi xe mắc tiền, mà là được về đến nhà bình an vô sự.

Hạnh phúc không phải là có người yêu thật đẹp, mà là cô ấy luôn cười thật tươi.

Hạnh phúc không phải là khi thành công có được nhiều người tung hô, mà là khi thất bại sẽ có bạn bè nói với mình rằng : “Hãy cố gắng lên, đừng gục ngã!”

Hạnh phúc không phải là nghe được nhiều lời đường mật, mà là khi đau buồn sẽ có người bên cạnh và nói rằng : “Không sao đâu em, có anh đây rồi!”"




Mối tình đầu qua đi
Không khi nào trở lại
Nhưng mà nỗi khát khao
Như gió mùa thổi mãi

Một ngày thu, trời se lạnh ,từng cơn gió thoảng qua cuốn theo những chiếc lá vàng chợt lẩm nhẩm theo lời bài hát “Lá xa cây vì gió hay vì cây không giữ lá?”. Tự nhiên thấy buồn, lang thang bước trên đường để gió cuốn ta đi, đôi lúc tưởng gió sẽ giúp ta quên đi tất cả, nhưng rồi bất chợt gió lại vô tình đưa ta về với miền kí ức của những tháng năm học trò. Chợt vui, chợt buồn,chợt thắt lòng khi nhớ về mối tình đầu ngây thơ, ngốc nghếch còn dang dở

Ngày bạn ấy xuất hiện tựa như một cơn gió thoáng qua cuộc đời tôi. Bạn ấy có đôi mắt mang màu nắng, là những tia nắng của buổi sớm mai, tinh khôi và ấm áp nhưng mang chút gì đó buồn có lẽ tôi bị ấn tượng bởi điều đó. Tôi biết bạn từ khi hai đứa cùng học trong đội tuyển Lý nhưng học được vài buổi tôi chuyển sang học Anh, bạn ấy học Toán vì thời gian thi giữa các môn trùng nhau. Tất cả chỉ dừng lại ở những câu chào xã giao

Có duyên sẽ gặp lại. Sau năm đó bạn chuyển sang lớp tôi. Trong cuộc sống đôi khi có những sợi dây vô hình gắn kết chúng ta lại bằng thứ tình cảm đặc biệt. Khi học cùng một lớp ,tình cảm giữa mọi người cũng gắn kết hơn, và từ đó có những tình cảm được nhen nhóm lên một cách rất tự nhiên. Bắt đầu từ những lần bất chợt quay về phía cuối, bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình, những rung động đầu tiên, trái tim đập nhanh thêm một nhịp. Là những lần ai đó mượn vở chép bài và trả lại là những lá thư ấp ủ trong từng trang sách những dòng chữ nắn nót, chợt thấy mình đang thầm mỉm cười Trái tim bắt đầu loạn nhịp,và dường như ai đó đang lặng lẽ bước vào trái tim mình. .Còn đó những lần bạn ấy bị mình lật tẩy ý đồ

- Thảo Chi cho mình mượn vở tiếng Anh nha!

- Hải mượn Trang nhé, hôm nay mình không mang.

- Ừ (gãi đầu, gãi tai). Nhưng tớ, tớ chỉ mượn Chi thôi.

Nhìn bạn ấy lúc đó đáng yêu quá, hình như mình đã bị cơn nắng này làm say mất rồi. Tình cảm của tuổi học trò rất hay, nó tạo động lực cho mình vươn lên, luôn cố gắng học thật tốt để bạn ấy luôn chú ý đến mình. Năm đó thật vui vì cả hai cùng đỗ học sinh giỏi và được đi thăm Lăng Bác cùng Đoàn trường. Tất cả tưởng như rất đẹp nhưng chỉ là trong suy nghĩ thôi, một người sống quá nội tâm, một người luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất yếu đuối, luôn sợ hãi mơ hồ nên tất cả tình cảm chỉ để trong tim thôi. Mỗi món quà bạn tặng tôi đều trân trọng, mỗi lá thư nhận được là có bấy nhiêu thư trả lời nhưng tôi đã không gửi bởi điều gì đó mơ hồ lắm trong suy nghĩ của tôi nên dù rất nhớ dù luôn dõi theo nhưng tôi đều bỏ qua tất cả (có lẽ chẳng ai như tôi). Tôi biết bạn ấy buồn lắm nhưng tôi đã không đủ tự tin, không hiểu nổi chính mình.

Thời gian cứ hối hả trôi đi, chỉ có lòng người là cần chút ngưng đọng, cần chút bình yên để nhìn lại nhưng mùa hè đến quá vội vã, ngày chia tay cũng đến và  rồi mỗi đứa một lựa chọn riêng, muốn làm một điều gì đó: nói một lời cám ơn, nói một lời xin lỗi nhưng rồi chỉ là sự im lặng.


Vậy là kết thúc sao? Khi về Trang đưa tôi một lá thư Hải gửi, là những dòng tâm sự và lời chúc: “Chi à. Chúc Chi luôn thành công trên con đường mình đã chọn và hãy nhớ rằng có một người luôn dõi theo Chi”. Rất buồn, rất nhớ  nhưng sẽ làm được gì chứ…

Mối tình đầu của tôi đã qua đi như thế không đầu, không cuối, phù du nhưng lại luôn làm ta day dứt ngỡ có thể quên, có thể xóa nhòa theo thời gian nhưng không ta vẫn luôn mãi nhớ, ngỡ có thể bước đi một mình nhưng cần lắm một bàn tay, cần lắm những lời động viên. Bao năm qua đi tôi vẫn luôn khắc khoải, vẫn hi vọng một điều “Giá như…”

Tình yêu đâu phải là điều gì đó rõ ràng, cũng đâu có tình yêu vĩnh cửu chỉ có những phút giây vĩnh cửu mà chúng ta tạo ra. Tôi hiểu nhưng trong tôi luôn là những mâu thuẫn , suy nghĩ quá nhiều để rồi lạc mất, thì ra tôi và bạn giống như hai đường thẳng cắt nhau vô tình gặp nhau tại một điểm nhưng không biết trân trong để rồi xa mãi. Đường thẳng ấy cứ kéo dài mãi có khi nào quay ngược trở lại? Ước gì thời gian cho ta chút khoảng lặng ở giây phút ấy. Tự nhiên ta lại ngân nga câu hát

“Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại. Vào một ngày mai như hai người bạn. Bỏ quên tất cả lại nhớ về nhau”.

P/S: Có những điều tưởng như rất dễ quên nhưng sẽ chẳng thể quên, thời gian dù có vô tình trôi đi nhưng  ta vẫn luôn nhớ. Phải chăng những  gì còn dang dở luôn khiến ta day dứt hay bởi vì giữa cuộc sống xô bồ này chỉ có kỉ niệm là chẳng thể thay đổi nên ta vẫn mãi giữ bên mình, vẫn muốn ngược thời gian, ngược không gian tìm về kí ức, tìm về với ta của ngày hôm qua.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts