Tuesday, September 9, 2014

Hứa với tớ phải thật hạnh phúc đó

"Trong cuộc đời chúng ta, vào một lúc nào đấy, ở một nơi nào đó, bạn sẽ gặp một người khiến bạn muốn bỏ lại cả thế giới phía sau.
Hãy vững tin rằng, sẽ có một người như thế ."



Thanh xuân của tôi là hoài niệm về thứ hạnh phúc chưa kịp nở đã vội tàn, là bức tranh của tình thân, tình bạn và cả những nỗi đau dai dẳng. Giá như được sống lại những năm niên thiếu ấy, tôi sẽ sống và yêu thương cho cạn kiệt. Vì trải qua những biến cố tôi hiểu hạnh phúc thì ngắn nhưng cuộc đời cũng đâu có dài. Một phút nhỏ nhen, vạn lần hối tiếc.

***
Trong những giây phút yếu mềm hay bản thân trở nên rệu rã bởi những xô bồ của cuộc sống vô thường, lúc ấy nỗi nhớ về Quang tràn ngập tâm trí khiến tôi day dứt bởi sự vô tâm và lòng ích kỉ tầm thường của mình.

Tôi và Quang đã từng là những người bạn tuyệt vời. Cậu ấy luôn theo sát tôi và là nơi tôi dựa vào khi ấm ức những chuyện không đâu của tuổi mới lớn. Trong mắt tôi, cậu nhóc với dáng vẻ nhỏ nhắn, điệu bộ lạ kì cùng mái tóc  màu vàng hoe và điệu cười giòn tan, thực sự là người anh hùng.

Tôi không thể tự mình lí giải tại sao giữa cậu ấy và tôi có sự gắn kết kì lại như thế. Cứ như thể tôi là một đứa con trai, và cũng có thể cậu ấy là đứa con gái ẩn giấu sau vẻ bề ngoài cứng rắn. Tôi, đôi lúc tự cười và có đôi chút mỉa mai ý nghĩ kì dị của mình. Nhưng chẳng sao cả, vì dù chúng tôi là ai, vì dù cậu ấy là con nhà khá giả còn tôi sống lặng lẽ cùng người mẹ khổ cực- thì hai đứa bọn tôi vẫn nắm tay nhau trên những nẻo đường quen, cùng cười thích thú và hát vào những chiều tan trường lông gió.


Cuộc sống chẳng có gì tuyệt vời hơn thế, ngày hai buổi đến trường, có người mẹ chăm sóc hết mực, dù đôi lúc cũng mếu máo trốn vào góc nào đấy khi tự hỏi ba mình là ai? Vì đâu đó, tôi có những mối quan hệ tốt đẹp, không vồ vập, không quà cáp nhưng hiển nhiên sâu đậm và bền vững giống như Quang. Đáng lẽ, thật sự tôi đã có thể hạnh phúc và an yên với cuộc sống của mình.nếu như những biến cố không xảy ra trong cuộc đời vốn dĩ toàn màu hồng của cả tôi và Quang:

Kí ức mùa lũ năm ấy còn hiển hiện rõ mồn một trông tôi. Đó là khoảng thời gian tôi và mẹ phải chịu đựng cuộc sống của những người nghèo khổ. Cái cơ hàn toát ra từ dáng vẻ của mẹ, từ giọt nước mắt chua chát của tôi. Nhà tôi cách xa thị xã chừng 5km, đó cũng là khoảng cách giữa tôi và Quang, bởi nhà cậu ấy ở trung tâm nơi tôi sống, mùa lũ ấy tôi đã mãi mãi mất Quang.

Lũ về khiến cả làng tôi bị cô lập hoàn toàn, tất cả sinh hoạt của gia đình tôi được gói gọn lên chiếc giường ẩm thấp được kê cao bởi mấy viên gạch, thức ăn là những thùng mì tôm cứu trợ của cộng đồng được mang đến bởi những cán bộ xã trên chiếc thuyền tự chế bằng chuối và gỗ khô, nhìn tôi nghiệp vô cùng. Từ nhỏ, tuy sống ở quê nhưng tôi được bao bọc quá kĩ , vậy nên cuộc sống tạm bợ như thế này tôi hoàn toàn không thể chấp nhận.

Vì nước lũ lớn nên tôi phải tạm thời nghỉ học,mọi liên lạc chủ yếu thông qua Quang.

Ngày nào tôi cũng gọi cho cậu ấy để được nghe tin tức bài vở. Một lí do thực sự mà tôi không dám thú nhận rằng: tôi nhớ cậu ấy.

Một tuần liền trôi qua mà nước cứ dâng, tôi phát hoảng và la lên khi nhận được điện thoại của cậu ấy: “Cậu xuống đây với tớ đi. Tớ điên lên mất”

Đáp lại tôi là giọng nhẹ nhàng: “Cậu chịu khó đi, chờ nước rút tớ sẽ xuống thăm cậu liền, bây giờ tớ không có cách nào đến nhà cậu, nước quá lớn mà tớ thì bơi không giỏi”

Nếu là đứa biết điều tôi đã chấp nhận những lời ấy và cố an ủi bản thân. Nhưng không, tôi cắt ngang lời Quang và hét toáng:

-    Cậu không bơi được thì có thể thuê thuyền và người chèo. Cậu thật sự không coi tớ là bạn khi đưa ra những lí do vớ vẩn như vậy để từ chối, thôi vậy tớ và cậu đừng làm bạn nữa.

Dập mạnh máy xuống, lòng tự ái nổi đùng đùng, tôi cũng không hiểu mình nói gì nữa. Hồi sau trấn an lại, biết mình đòi hỏi vô lí nhưng cái tự cao của con bé bướng bỉnh không cho phép tôi gọi Quang nói lời xin lỗi.

Như phải trả giá vì thói bốc đồng và lòng tự phụ, tôi đón nhận tin Quang qua đời và ngã quỵ trong đau đớn. Thì ra để đến thăm thôi, cậu ấy đã nhờ người chèo thuyền đi qua khu vực tôi đang ở. Nước lớn cộng thêm xoáy lốc đã khiến con thuyền nhỏ và hẹp đổ nghiêng, cả hai người lộn xuống sông, anh chèo đò vì khoẻ hơn đã cố gắng bơi đến cùng và an toàn, còn Quang trôi theo dòng xoáy nước. Hai giờ chiều ngày hôm đó, người ta mới tìm thấy thi thể Quang, nghe người lớn bảo trông cậu ấy nhợt nhạt lắm, nhưng có điều lạ là môi cậu ây khẽ cười.

Mấy ngày sau nước rút, tôi đi học trở lại và đến thăm nhà Quang, bố mẹ cậu ấy chẳng hề biết ngày cuối cùng Quang đã đi đâu, chỉ nghe Quang xin phép ra ngoài và về ngay, ai ngờ cơ sự như thế. Tất cả sự thật và nụ cười ám ảnh ấy chỉ riêng tôi hiểu, nhưng là sự thấu hiểu những điều nghiệt ngã, tự mình gây nên.

Hình ảnh tay đan tay, nụ cười trẻ con và những hồi ức tươi đẹp lẫn khổ đau cứ bám víu khiến lòng tôi nặng trĩu và đầy bất an, dù 9 năm qua tôi cũng đã khóc rất nhiều

Những năm ấy, tôi chẳng thể tự tìm cho mình lời định nghĩa về thứ tình cảm lạ lùng nhưng sâu sắc đó, tôi chẳng dám gọi nó là tình yêu hay tình bạn, bởi trong tôi thiếu chữ cao thượng mà tự thân những tình cảm này có.

Tôi chỉ biết gói ghém và cất nó làm của riêng cho mình. Dẫu đau, dẫu buồn nhưng tình yêu, sự hi sinh của Quang là động lực để tôi bước tiếp. Tôi tin ở thiên đường tuyệt đẹp, cậu ấy đang hạnh phúc vì trong tôi cậu ấy là Thiên Thần, mà thiên thần thì lúc nào cũng hạnh phúc.

Thanh xuân của tôi là hoài niệm về thứ hạnh phúc chưa kịp nở đã vội tàn, là bức tranh của tình thân, tình bạn và cả những nỗi đau dai dẳng.

Giá như được sống lại những năm niên thiếu ấy, tôi sẽ sống và yêu thương cho cạn kiệt. Vì trải qua những biến cố tôi hiểu hạnh phúc thì ngắn nhưng cuộc đời cũng đâu có dài. Một phút nhỏ nhen, vạn lần hối tiếc.

Quang à, trong tớ cậu luôn là điều tuyệt vời nhất. Tớ sẽ sống vì cậu, vì tuổi trẻ của hai ta. Hứa với tớ phải thật hạnh phúc đó. Cậu đừng buồn vì tớ cũng sẽ đến gần cậu ngay thôi. Yêu cậu!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts