Thế là em không còn về chốn cũ nữa.
Mưa vẫn giăng giăng dọc con đường hoa tường vi- cái màu hồng ám ảnh lòng người ngày xưa em yêu đến thế. Anh vẫn bảo hoa tường vi đẹp như tên em. Giờ thì cả em và hoa đã thuộc về dĩ vãng. Cái màu hồng ấy giờ chỉ như sương khói. Nó chẳng còn là màu của ước mơ hi vọng dẫu rất đỗi mong manh.
Thế là em không còn về chốn cũ nữa.
Góc quán ngày xưa ướt đẫm tiếng ve. Anh đã khắc lên vỏ cây dòng tên hai đứa. Những chữ cái in hoa như thách thức với thời gian. Dẫu bao lớp vỏ cây đã thay đổi, dòng tên vẫn lì lợm cứa vào em bao vết nhớ. Em đã không còn thói quen ngồi ở góc quán cũ một mình nghe nhạc và nhớ anh...
Thế là em không còn về chốn cũ nữa.
Dòng sông cây cầu vẫn đằm mình trong nỗi suy tư. Con sông vẫn bao mùa thay nước. Nơi ngày xưa bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Em cứ rưng rưng trước sóng nước bạt ngàn.Tìm giữa mênh mông bãi bờ phù sa một chấm màu cuộc sống mà chỉ thấy xanh ngăn ngắt đến rợn người. Em hiểu mình không thể sống cô đơn. Lại khát khao có vòng tay anh như ngày xưa mà đã xa, xa mãi...
Thế là em không còn về chốn cũ nữa.
Ghế đá công viên giờ đã xanh rêu. Hình như chẳng còn đôi tình nhân nào ngồi lên đấy nữa. Ngày xưa...ngày xưa...Anh bảo hai mươi năm sau sẽ đưa con chúng mình đến đó, chỉ cho con xem nơi ngày xưa bố mẹ vẫn thường ngồi...Những chiều lộng gió, những đêm trăng thanh...nhìn mặt hồ lay động anh bảo cuộc đời cũng như mặt hồ kia: Phẳng lặng đấy, rồi cuộn sóng đấy. Mắt em cứ xoe tròn không tin. Giờ thì em hiểu cái cuộn sóng ấy là niềm tin bị tổn thương...Dưới đáy hồ kia ẩn bao con sóng ngầm.
Thế là em không còn về chốn cũ nữa.
Tình yêu đã xa rồi...Từ góc phố rực hồng hoa tường vi thuở ban đầu hẹn hò đưa đón. Từ góc quán cafe khắc nỗi nhớ lên cây. Từ dòng sông chở bao ước mơ hoài vọng. Từ góc công viên buồn trải nghiệm những suy tư...Tất cả đã không còn thuộc về chúng mình như ngày xưa ta vẫn tin vào vĩnh cữu.
Thế là em không về chốn cũ nữa rồi...
Em đi vô thức giữa cuộc đời. Cố vô thức khi chạm vào những điều đã cũ. Em đi...chông chênh con đường mưa dăng, ngậm ngùi quán cafe, mong mỏi trước dòng sông mênh mông sóng, trầm ngâm trước mặt hồ công viên...Nhưng chẳng bao giờ còn có anh hiện hữu trong ý nghĩ. Không! Đấy là em cố tình xua anh ra khỏi tâm trí của mình để kiếm tìm sự thanh thản nhỏ nhoi.
Nhưng...Không thể được. Dẫu em cố xua anh ra khỏi trái tim mình thì vô thức vẫn đưa em về chốn cũ. Lại chạm vào nỗi đau chẳng thành hình hài. Chẳng thể nào xóa nhòa điều gì ra khỏi trí nhớ khi con tim vẫn thét gào những điều đã cũ: "Vì cớ gì hai đứa phải mất nhau?
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment