Tuesday, September 9, 2014

Cô nhớ anh, nhớ da diết mối tình đầu, dù anh đã xa, xa mãi rồi.

"Em đã quên mất một điều 
Người con trai ấy nói rằng "" Yêu Em""
Nhưng người con trai ấy không nói rằng "" Cần Em"""



Làm nhòa, viết chồng hoặc xóa nó đi, là quyền của bạn. Nhưng đừng giữ mãi trong lòng, đừng mãi trách, hận ai đó vì đã làm tổn thương bạn. Cuộc sống rộng lớn, bao la, còn nhiều yêu thương dành cho bạn, đừng bó hẹp trong suy nghĩ, đừng ngại mở lòng mình....Mỗi nỗi đau sẽ cho bạn hiểu một chút, biết một chút, lớn một chút. Và có những điều tưởng chừng nhỏ nhoi, bình dị, nhưng lại mang đến hạnh phúc, cảm giác tuyệt vời lắm! Cuộc sống ngắn ngủi, mong manh, bạn sẽ không bao giờ biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên hãy sống, trân trọng yêu thương mọi thứ, mọi người khi còn có thể!

***

Đợi mãi, đợi mãi...

Thu cũng về, về rồi...

Không gian se se lạnh, gió nhè nhẹ, cảm giác thật dễ chịu, cô thấy lòng nhẹ bẫng,  niềm vui bỗng chốc mơn man. Thời tiết đẹp làm cái thói quen lang thang đâu đó trong cô bỗng trỗi dậy, xếp sách vở, cô lang thang men theo đường dọc bờ sông Lam, đón những cơn gió  đầu mùa. Cô rất thích cảm giác này, những cơn gió tạt vào mặt. Chợt...Có cái gì đó len lỏi trong lòng cô, có cái gì chạm vào miền kí ức ấy, những miền kí ức xa xăm ngỡ ngủ quên bấy lâu, bỗng  ùa về, kéo những  đợt sóng lòng trỗi dậy mạnh mẽ... mênh mang.

Kỉ niệm xưa ấm áp, ngọt ngào, đong đầy trong trí nhớ. Nhớ bàn tay anh đã từng nắm chặt tay cô khi ngang phố đông người, nhớ ánh mắt nồng ấm vẫn chờ cô giờ tan tầm, nhớ những chiều thu xưa, những chiều cùng anh lang thang những con đường đầy hoa sữa, đầy lá mùa vàng.... Những chiều ngẩn ngơ, say trong cái vị ngan ngát, nồng nàn của hoa sữa đầu mùa và rồi khắc khoải để nhớ thương, để hoài niệm bao điều...

Cô nhớ anh, nhớ  da diết mối  tình đầu, dù anh đã xa, xa mãi rồi.

Anh bước vào trái tim cô vào một chiều thu ấy – cái chiều mưa nhạt nhòa, thành phố ảm đạm, lặng, trầm, nhưng lòng cô rộn ràng những niềm vui, những miền  cảm xúc mơn man không gọi thành tên.
Tưởng chừng hạnh phúc mãi mãi, nhưng rồi một ngày vào facebook của anh, cô thấy một  cái nick Thu Cuối  share 1 dòng link bài hát “Em chỉ yêu một người” vời lời nhắn nhủ thêm: “Ước mơ bên anh trọn đời  dù thế nào, dù ra sao..... ,  avatar của người là ảnh anh và người con gái  ôm nhau, rất thân mật.

Hẫng...lặng...cô không tin vào mắt mình nữa, một cảm giác chạy dọc, nhói, lạnh, đầu cô choáng váng nước mắt trào ra.... Cô vơ lấy điện thoại gọi cho anh.

Tiếng nấc trong điện thoại, cô đang gặng nói một cái gì đó nhưng nước mắt ứa ra, có cái gì thắt lại, nghẹn đắng...

“Em, em sao vậy, có gì nói anh nghe đi!

Trong tiếng nấc nghẹn...

“ Thu...Cuối... là...”

Đầu dây bên kia cũng bặt...lặng...Cô gần như  gào lên trong điện thoại:

“Anh nói gì đi chứ?”

“ Anh...muốn gặp em để giải thích”

“Những gì chị ấy nói là đúng?”

“Ừm! Nhưng là...”

Cô trượt dài theo bức tường, ngồi xuống một góc nhà, ôm hai vai khóc nức nở. Cô cứ khóc, khóc như vậy cả tiếng đồng hồ. Từ lâu thói quen khóc cô hay đưa cánh tay chặn ngang miệng, cắn chặt cho tiếng khóc không thành tiếng, nhưng chưa lần nào như lần đó. Cô cắn không biết bao nhiêu vết, bao nhiêu chỗ, bật cả máu, nhưng cô không cảm thấy đau ở đó, chỉ thấy  cái gì thắt lại, như đang tan ra...đắng, nghẹn, đau trong tim thôi.

Cô chơi vơi giữa bao miền cảm xúc…hụt hẫng, bàng hoàng, chênh chao...Có những lần cô đã từng nghĩ: nhỡ mai này anh và cô xa nhau, nhưng cô nghĩ chỉ là cô bỏ anh đi hoặc anh sẽ ra đi vì một lí do nào đó, nhưng chắc chắn không phải vì một người con gái nào đó mà anh bỏ rơi cô.

Những ngày chìm trong nước mắt, buồn, tủi ấy chưa chấm dứt thì cô lại nhận được một cái tin bàng hoàng chua xót.

-    Có một khối u rất lớn ở đầu cháu, cháu  cần phải nhập viện, cần báo với gia đình,  chuẩn bị  tiền để chữa, nhưng cơ hội chữa khỏi là không nhiều.

Nghe từng lời bác sĩ nói, cô choáng váng, mắt mờ đi, toàn thân run rẩy, giọng nói như đứt quãng, bặt đi vài âm tiết:

-    Cô cho cháu suy nghĩ, và cô bác sỹ đừng cho ai biết.

Nói xong, khẽ cúi mình chào rồi cô bước ra khỏi phòng, lần này cô không khóc.Cô lang thang trên đường phố dài, lặng nhìn dòng người đi đi lại, giữa biển người không có một ánh mắt thân quen, cảm giác cô độc đến run lên. Bước đi trong vô thức, lời người bác sĩ nói hiện lên trong đâu cô...cảm giác hạnh phúc mờ ảo, đời người ngắn ngủi, mọi thứ mỏng manh, nhạt nhòa, có thể vỡ tan trong phút chốc, hôm nay còn đứng đây, nhưng  mai khéo ta đã thuộc về một thế giới khác.

Biết là thời gian không còn nhiều, cô tự nhủ phải sống khác, tận dụng khoảng thời gian còn lại để làm được nhiều việc có ý nghĩa, hoàn thành nốt những dự định còn dang dở. Cô hạ quyết tâm, không để cảm xúc lên ngôi, để quá khứ buồn bủa vây nữa. Sau ngày ấy cô trở lại cuộc sống với nụ cười tươi, nhanh nhẹn, hòa mình và khá quyết đoán trong công việc, cô dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, người thân, bạn bè, những công việc tình nguyện....và cả những hành trình khám phá, những  chuyến đi xa.

Những chuyến đi thường chỉ lặng lẽ một mình, một mình thôi, nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Có lẽ tình yêu, niềm đam mê trải nghiệm, cảm nhận, viết,....và lớn hơn là suy nghĩ sống vội, chớp lấy, trân trọng từng phút giây.... đơn giản bởi biết đâu ngày mai cô đi rồi, xa rồi....Và những ngày tháng ấy cô gọi là hạnh phúc!


Những điều ấy là cái bên ngoài, còn cái điều sâu bên trong, cái mà cô cảm thấy bằng lòng  nhất là sự vượt lên nỗi sợ cái chết, nỗi ám ảnh về thời gian sống, từng ngày cô đấu  tranh với khối u khi càng ngày nó càng nổi loạn,càng làm cô đau nhiều hơn, bao đêm cô mất ngủ, ôm gối khóc, vì đau, nhức...nhưng khi sáng thức dậy, cô lại cười rất tươi, hạnh phúc, cô tự nhủ: “Thế là  lại có thêm một ngày để yêu thương, để trải nghiệm, và mình phải nỗ lực, phải yêu thật nhiều người, thật nhiều thứ bởi nhỡ ngày mai ta xa rồi!”

Khi ai đó làm đau, làm tổn thương bạn, giống như một nét chữ bạn viết sai. Không muốn nét chữ ấy tồn tại, bạn có thể làm nhòa, nhưng  khi làm nếu  bạn  chọn gam màu sáng hơn  màu nét chữ ấy, thì bạn không chỉ không xóa được chữ đó, mà bạn còn làm nó nổi bật hơn...còn  khi chọn gam màu tối hơn màu chữ ấy thì nét chữ sẽ nhòa, không  rõ nhưng dấu vết, cái in lằn, vẫn còn mãi.  Hay nếu bạn  xoá, lăn mờ, viết chồng  lên một  nét chữ khác, vẫn có thể được, có thể không còn đẹp, nguyên vẹn như những nét chữ không bị viết chồng.  Nhưng chỗ bạn làm nhòa, bạn xóa, nó sẽ như một dấu ấn, nhắc bạn đã sai gì, là lời nhắn bạn một bài học gì đó.

Hoặc nếu không muốn vương vấn, băn khoăn gì, bạn có thể xé trang sách đó, viết lại, bạn sẽ không nhớ về nét chữ, về lỗi sai, về quá khứ đó. Xé nó bạn sẽ có cái được, cái mất, nhưng cái được ấy có lớn hơn, lớn thế nào lại còn phụ thuộc vào hoàn cảnh của từng người,  không ai giống ai cả.

Làm nhòa, viết chồng hoặc xóa nó đi, là quyền của bạn. Nhưng  đừng giữ mãi trong lòng, đừng mãi trách, hận ai đó vì đã làm tổn thương bạn. Cuộc sống rộng lớn, bao la, còn nhiều yêu thương dành cho bạn, đừng bó hẹp trong suy nghĩ, đừng ngại mở lòng mình...Mỗi nỗi đau sẽ cho bạn hiểu một chút, biết  một chút,  “lớn” một chút và có những  điều tưởng chừng nhỏ nhoi, bình dị, nhưng lại mang đến hạnh phúc,cảm giác tuyệt vời lắm!

Chuông tin nhắn cắt ngang dòng suy tư, số không có trong danh bạ, nhưng cô nhìn quen quen:

“Ê nhóc, mai có đợt gió mùa, nhớ mặc ấm vào nhé!”

Khẽ mỉm cười, thi thoảng cô vẫn nhận được tin nhắn từ số này, nhắc cô mặc ấm, ngủ sớm, nấu cơm....hơi băn khoăn, mấy lần cô có hỏi nhưng  chủ nhân dấu tên. Không reply  tin nhắn, nhớ đến Nhỏ cùng phòng đang chờ, cô ra về, lòng nhẹ bẫng, cảm giác lâng lâng, bồng bềnh, cô khe khẽ hát: “Bỗng thấy yêu đời quá, yêu ngày xanh nắng vàng. Bỗng thấy yêu thời gian, hạnh phúc đến nhẹ nhàng...”

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts