Tuesday, September 9, 2014

Tôi và em – hai đường thẳng song song không giao cắt

"Guồng quay cuộc sống này vốn dĩ được tạo bởi nhiều thứ lắm!

Có thể Tình yêu là một phần quan trọng trong đó... Nhưng chắc chắn không phải là tất cả!

Để sống, thì Yêu không chưa đủ!"



Khúc hát tự tình vào một đêm giông bão của một chàng trai dành cho tình nhân đã ngược lối của mình. Khúc hát ai oán, âm ỉ nhưng mức độ đau đớn thì sánh ngang với nụ cười như xé vải của người điên. Âm ỉ, điên cuồng tất cả sẽ bỏ lại phía sau…

***

Đêm mưa giông. Tôi nghe tiếng em khóc, từng giọt từng giọt rơi vỡ thấm ướt trái tim tôi. Giá như vào lúc này tôi có thể làm gì đó cho em, dù chỉ là hành động vô tư như một người chưa từng quen biết, như một người qua đường thôi, ngồi lặng yên, lặng yên nghe em khóc, đưa cho em mượn chiếc khăn tay để khỏi phải quệt ngang đôi dòng nước mắt. Thế nhưng tôi không thể, bởi chính tôi, chính là tôi đã làm cho tâm hồn em tan nát mất rồi.

Ngoài kia gió trời lồng lộng, từng cơn gió cứ rít đều như đang chạy đua cùng những giọt nước mắt đang lã chã rơi, thấm đẫm đôi vai gầy của em. Đứng nhìn em từ phía xa xa, tôi muốn lại gần em. Tôi muốn vuốt lại mái tóc đen thẫm, lòa xòa phía trước khuôn mặt, rồi khẽ lau những giọt nước trong veo đang vương trên hàng mi em. Bấy nhiêu thôi, có đủ vừa cho những hoài nghi đang chạy như sóng điện trong em không? Cảm xúc ngưng bặt, ý nghĩ hỗn loạn, tôi đang đánh mất gì hay đang níu giữ gì, tôi cũng không muốn biết nữa!

Tôi biết em đã băng qua thời gian để tìm kiếm tôi, như thể băng qua thời gian để tìm kiếm tôi, như thể băng qua sa mạc, biết là khô khát lắm, biết là kiệt sức lắm, biết là sẽ mỏi chân, chùn gối mất thôi, mà vẫn phải đành để em đi. Tôi bất bực trước bão đời cả cuộc sống và em.

Em đã…

Đánh đổi yêu thương bằng những mùa dài

Rồi một chiều gió lộng, tóc rối tung

Tôi muốn đến bên em, ru em bước qua những mùa dài đắng nắng gió, muốn cùng em nếm những mật ngọt của tình ta. Thế nhưng trong tôi lại găm một ý nghĩ là thà đốt một chút hương trầm giữ lại hơi ấm em, mùi thân thể em, hương tóc và mật trên môi em. Để rồi tôi lại sợ, sợ những cơn gió vô tình và lạnh lùng thổi tắt đi tất cả nên đành thôi. Tại sao tôi cứ phải sợ hãi? Vốn những thứ được – mất cũng chỉ là vô thường thôi mà, sao cứ phải sợ hãi?

Tôi không đủ dũng cảm bước qua những rào cản để nắm lấy tay em đi hết trên con đường dài chúng ta đang lạc lối. Em không quay đi mà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi buông lời da diết cùng ánh mắt hoang sơ cỏ dại “Câu lệ làm gì những thứ không hợp thể”. Em nói mong ngày mai sẽ đến thật nhanh khi còn yêu thương rồi cũng muốn ngày mai thôi đừng bao giờ đến khi yêu thương lạc lối nhau về. Bởi lẽ…

Ngày mai, em sẽ thôi khóc, vì nước mắt đã nhỏ hết cho đêm nay rồi và cũng bởi lẽ giọt nước mắt đắng em muốn riêng mình nếm vị.

Ngày mai, trong hành trang em  mang theo không còn nặng nề nữa, bởi em đã chấp nhận đi bên tôi, mỉm cười với tôi. Ai cũng có hạnh phúc của riêng mình, tình không còn đắm say, níu chi cho phai nhạt, hãy đi ra đi, đi đi không níu kéo, đi đi không buông lơi.

Ngày mai, em cũng sẽ thôi lang thang trời chiều, tia nắng hoàng hôn đâu tàn úa bằng tình em. Tiếng bàn chân bước giẫm đạp lên những chiếc lá khô lạo xạo như dẫm nát những dòng đau thương trên đó.

Ngày mai, em cũng tập ngậm nếm đắng cay, để biết yêu thêm mật ngọt, vị ớt cay xè sẽ xuất hiện nhiều hơn trong bữa ăn của em.

Ngày mai, em cũng sẽ tắm nắng tinh khôi, vì hôm nay đã sũng ướt mưa giông của riêng mình.

Ngày mai, em sẽ thôi không ru lòng mình mà để cho nỗi đau tan chảy ra từ huyết mạch của em. Em nhởn nhơ ngâm nga gặm nhấm, để nỗi đau thấm đẫm hơn bởi em luôn nghĩ muốn bước qua nỗi đau phải sát muối vào nỗi đau.

Ngày mai, em cũng sẽ thôi không được làm con Mèo trắng đáng yêu, đỏng đảnh nữa bởi tình yêu đã nhuộm giông tố lên em, và cũng bởi chủ nhân đã đi xa, bỏ vắng cửa nhà.

Ngày mai, trong ngăn kéo thứ hai, phía bên trái, tôi sẽ không tìm thấy chiếc gương màu hồng phấn hình trái tim em vẫn thường soi mỗi ngày, vì tôi biết em sẽ lãng quên nó như đang đâm nát nhan sắc nay đã tàn úa của mình

Ngày mai…

Nhất định ngày mai, em sẽ không cột sợi tơ trời, kéo sợi tơ duyên hay níu giữ dải ngân hà màu mận chín, đưa ánh mắt màu hoa dại nhìn theo sắc cầu vồng sau những trận mưa như trút nữa mà em bỏ mặc để chúng an nhiên bay về cùng gió trời và tôi…

Em không níu giữ tơ duyên nhưng xin đừng đâm nát trời chiều, xin đừng viết những lời đau thương được không em?

Dù chúng ta có trải bằng, san phẳng mọi thứ hay gom góp lại cũng chỉ vẻn vẹn trong hai chữ cuộc đời thôi. Cuộc đời còn có bao nhiêu thứ ngoài kia, hạnh phúc cũng nằm ở đâu đó rất gần, gần lắm mà em chưa kịp nhận ra đấy thôi. Tôi cũng đã cắt sợi tơ trời, rũ bỏ mối nhân duyên trả lại cho em. Tôi cũng đã đẫm lệ suốt đêm qua, rồi cũng không muốn thay đổi nữa. Bởi nếu có thay đổi thì em và tôi, cũng mãi mãi chỉ là hai thế giới, không bao giờ thuộc về nhau. Khoảng cách giữa tôi và em thật đủ xa để tôi không thể nghe tiếng em gọi. Khoảng cách làn ranh giới bên phải là tôi và bên trái là em.

Ngày tháng hạnh phúc chúng ta cũng đã có, mật ngọt cũng đã rót tràn ly, nụ cười vẫn còn rơi vãi trên đường, vậy cớ gì ta phải hoài phí nó? Ta cứ trải nghiệm đi, đắng cay nào rồi cũng sẽ có tàn dư, hạnh phúc nào rồi cũng sẽ cạn, đau khổ bộn bề nào rồi cũng sẽ cạn, cuộc vui nào rồi cũng có khi dừng lại mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau…Thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc ngưng đọng trong lòng. Tôi đứng kia, em đứng nơi đây…cùng trên một con đường cách nhau dải phân cách…Những hạt nắng thu rơi rớt trên tóc em, làn gió thu dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, gợn nhẹ làn môi ấy. Gió cuốn tất cả vào hư vô…cái nhìn cuối cùng ấy là cái nhìn vĩnh biệt.

Ở đời vẫn truyền trong nhân gian rằng, người ta gặp nhau là duyên, yêu nhau là do chút phận, nhưng xa nhau, phụ nhau là do mỗi người quyết định. Và cũng có những người gặp nhau, yêu nhau, xa nhau rồi lại tìm về bên nhau. Đôi khi, vì họ nợ nhau quá nhiều và cũng đôi khi, đoạn đường dài mà họ không bước cùng nhau, làm họ nhớ, và họ nhận ra, vẫn còn tha thiết lắm, vẫn còn cần nhau rất nhiều.

Tôi và em – hai đường thẳng song song không giao cắt, không thể là cùng chung trên một giao tuyến.

Mật ngọt giờ chỉ còn lại tàn dư, đắng cay nay đã nếm rồi. Thôi không ru lòng nhau nữa. Thôi không vỗ về đôi tim yếu mềm nữa. Tôi sẽ hát thay em bản tình ca ngày nào để rồi nhờ gió cuốn tất cả vào hư vô.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts