Tuesday, September 9, 2014

Hãy yêu, yêu thật nhiều

 Người đàn ông thực sự yêu bạn là người đàn ông có thể vô tâm,nhưng họ sẽ cố gắng không để bạn bước ra khỏi cuộc đời họ,chứ không phải người đàn ông,miệng nói yêu bạn rất nhiều nhưng vẫn để bạn đi,và nói rằng .. muốn thấy bạn sống thật hạnh phúc 




Trong tình yêu không hề có ranh giới nào cả. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, một ngày nào đó họ sẽ là của nhau. Và hơn hết, mỗi người hãy vượt qua rào cản để đến với nhau. Hãy yêu, yêu thật nhiều.

***

Hà Nội bước vào thu thật ngọt ngào. Dường như trong mắt cô lúc này đâu đâu cũng là thiên đường, là chốn vắng lặng chỉ có cô và anh. Cô đang tràn ngập trong hạnh phúc. Đúng vậy, hạnh phúc mà đã nhiều lần cô từ bỏ, chạy chốn trong nỗi đau và nước mắt. Nắm chặt tay anh, cô vẫn không thể tin nổi cuộc đời lại ưu ái cho cô đến vậy, dù đã có lúc cô vô cùng căm hận. Nắng chiếu vàng khắp nơi, sưởi ấm trái tim cô. Cô mỉm cười. Nụ cười của tình yêu, của sự mãn nguyện. Tới bây giờ cô mới hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra với ta đi nữa, ta cũng hãy lạc quan lên, hãy dũng cảm nói lời yêu và hãy yêu nhau khi còn có thể.

Nằm trong vòng tay anh, cô bồi hồi nhớ lại những ngày tháng tuyệt vọng ấy…

Cô quen anh trong những ngày mưa dầm đầu hạ. Khi ấy là tháng 3, mùa hoa sưa nở rộ. Cô vẫn có thói quen đi lang thang khắp các con phố Hà Nội, chụp lại tất cả những thứ mình thích, những thứ giản dị xung quanh mà biết đâu, một ngày nào đó, cô không thể đi được nữa, không thể ngắm nhìn được nữa. Cô sẽ đến một thế giới khác, thế giới của bóng tối và cô đơn. Mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, cô dường như sống thu mình trong thế giới nhỏ bé. Thế giới chỉ có sách làm bạn, internet để giải trí và thú chụp ảnh làm niềm vui. 20 tuổi, cô chưa từng yêu ai, cũng không nghĩ rằng ai đó sẽ yêu cô - một người bệnh tật sẽ chỉ làm gánh nặng cho người ta mà thôi. Mặc cảm, tự ti đã đẩy cô ra xa tất cả. Cô trở nên ít nói, cục cằn và khó tính. Những cơn đau, những đợt truyền hóa chất trở thành nỗi ám ảnh mỗi khi cô tỉnh giấc. Cô gầy hơn, xanh xao hơn và niềm tin vào cuộc sống cũng vơi dần đi. Cô chỉ đang tồn tại. Mọi thứ đều mù mịt như những đêm đông, buồn như tiếng giao đêm Hà Nội.

Và rồi cô gặp anh…

Cô còn nhớ hôm đó là buổi chiều thứ 7. Lãng đãng thả hồn chụp những tấm hình đẹp nhất về hoa sưa- loài hoa cô vô cùng yêu thích. Cô muốn mình sẽ có một bộ ảnh về hoa sưa, treo kín căn phòng nhỏ của mình. Cô muốn nó sẽ xua đi những cơn đau, là hình ảnh cuối cùng cô  nhìn thấy trước mỗi giấc ngủ. Và…như một sự tình cờ, anh đã lọt vào một tấm ảnh của cô mà cô không biết. Lúc xem lại ảnh cô mới giật mình nhận ra. Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu tro, khoác ngoài là chiếc áo phao với hình mặt cười nhìn rất ngộ, đầu đội mũ len đen bó sát. Trong ảnh, anh xuất hiện với một chiếc máy ảnh, đang say sưa bấm máy. Cô cảm thấy có gì đó thân thuộc lắm. Thân quen như đã biết nhau từ lâu. Tất cả chỉ là tình cờ…

Ngỡ tưởng đó là lần cuối cùng cô gặp anh, chỉ là những con người lướt qua nhau không lần gặp lại. Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là sự bắt đầu cho những niềm vui và nỗi buồn của cô. Lần 2 cô gặp anh là một ngày trời mưa, khi cô đang lơ đễnh đi dưới mưa, không ô, không áo mưa. Anh đã chạy lại che ô cho cô.

-    Cô ơi, sao lại đi dưới mưa thế?

Anh nở nụ cười dịu nhẹ. Cô chỉ kịp ngước mắt lên nhìn anh. Cô giật mình khi anh, anh chính là chàng trai trong ảnh. Cô không chớp mắt, nhìn anh như vật thể lạ vậy.

-    Trông cô xanh quá, chắc là đang ốm. Cô cầm lấy chiếc ô này che nhé. Về nhanh không mưa nặng hạt.

Cô chưa kịp nói gì anh đã lao như bay vào con đường phía trước, bóng anh khuất dần trong làn nước trắng xóa. Tay cô vẫn run run, đôi mắt vẫn chưa hết gỡ gàng.

Ấn tượng về anh trong cô mạnh quá. Cô nghĩ nhiều hơn về người con trai ấy. Anh có gì đó rất đặc biệt. Chưa có chàng trai nào cho cô cảm giác đó. Ấm áp, bình yên.

Hà Nội những ngày mưa phùn thật buồn. Cái lạnh như bủa vây lấy cô, cô thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô bỗng ước có một vòng tay ôm cô thật chặt, muốn được ở bên cạnh người ấy ngắm mưa hay buôn chuyện phiếm gì đó. Cô thấy nhớ…nỗi nhớ mung lung, xa tít không định hình. Cơn đau lại hành hạ cô trong những ngày mưa như vậy. Cô khóc. Khóc rưng rức trong nỗi căm hận cuộc đời. Tại sao căn bệnh lại lựa chọn cô? Tại sao? Tại sao chứ? Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại. Cô muốn ra ngoài, muốn thoát khỏi căn phòng chật hẹp này.

3 giờ chiều tại quán cà phê quen thuộc.

Cô thích nơi đây. Nơi có không gian ấm cúng. Ngồi trong quán có thể ngắm cả con đường qua ô cửa kính. Quán lúc nào cũng có ánh đèn nâu và những bức tranh cổ treo trên tường. Lời bài hát “Tears” của nhóm X Japan cất lên khiến cô muốn òa khóc. Một cảm giác trống rỗng không sao diễn tả được. Đang suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt có một người con trai ngồi xuống ghế đối diện với cô.

-    Chào cô gái, còn nhớ tôi chứ.

Vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Chính là anh, một niềm vui lạ kì được thắp lên trong cô. Anh như một thứ ánh sáng khác lạ. Ấm áp và tràn ngập niềm vui.

-    Nhớ chứ, tôi còn giữ chiếc ô của anh.

Vậy là chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau. Cô cảm thấy hào hứng lạ kì, kể cho anh nghe rất nhiều chuyện mà đã hơn một năm nay, kể từ ngày cô biết mình bị bệnh, cô không tâm sự cùng ai. Anh thích chụp ảnh, thích những bản nhạc không lời và thích cả những cơn mưa nữa. Cô cũng vậy. Mọi thứ trùng hợp đến lạ kì….

Cô và anh gặp nhau thường xuyên hơn, những con đường đã in đậm những kỉ niệm. Đi với anh, cô luôn là người mẫu bất đắc dĩ. Ban đầu chỉ là khuôn mặt u sầu nhưng dần dần nụ cười đã nở trên môi cô. Là anh, chính anh đã đem nó đến với cô. Đi bên anh cô luôn vui. Đau đớn cũng trở nên lạc lõng trước những nụ cười. Và cứ thế…như một điều tất nhiên, cô yêu anh. Cô không muốn nói cho anh biết, muốn giữ lấy anh bên mình, không là người yêu, không là người bạn, cũng không phải người tình. Là một nửa không thuộc về nhau.

Trời chuyển mùa thật nhanh, vậy là đã sang thu. Mùa thu của tuổi 20 vẫn thật đẹp. Cô đã quen anh được 5 tháng. 5 tháng với niềm vui, nỗi nhớ và sự giằng xé con tim. Anh đến cho cô biết thế nào là yêu. Vậy là đủ, yêu đã là một sự hoàn tất. Cô chỉ mong có thêm nhiều phút giây bên anh, bình yên giữa cuộc đời.

Tất cả sẽ không thay đổi nếu như không có ngày…anh tỏ tình với cô.

Cô vẫn nhớ như in buổi tối ngày hôm đó. Một tối mùa thu lạnh hơn ngày thường, trời lấm tấm mưa. Cô và anh đi bộ dưới những cây hoa sữa trên con đường quen thuộc. Bất chợt, anh lắm lấy tay cô và nói: “Linh! Anh yêu em”.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô khiến cô bối rối vô cùng. Trong đôi mắt ấy, cô biết được tình cảm chân thành của anh, biết anh đang mong chờ một cái gặt đầu, một nụ cười và một cái ôm. Cô muốn lắm nhưng không thể. Cô không thể làm vậy dù cô rất yêu anh. Cô lấy hết sức gạt tay anh ra.

-    Em xin lỗi. Em không thể.

Cô lao như điên chạy đi. Cô không hiểu tại sao lúc ấy mình lại có thể tuyệt tình đến vậy. Cô chỉ biết chạy, chạy thật nhanh để không nhìn thấy bóng anh. Cô trống rỗng. Nước mắt rơi lã chã làm nhòa đi tất cả. Con đường phía trước mù mịt. Nỗi đau đang xé tim cô ra thành từng mảnh. Đau mà không thể nói lên lời.

Tình yêu, sao có lúc lại làm con người ta đau đớn đến vậy? Tình yêu là một sự ban phát, đồng thời cũng là một sự trừng phạt. Yêu gắn liền với đau…

Cô chạy về nhà lao ngay vào trong phòng, đóng cửa và khóc. Cô thấy mình sao yếu đuối đến vậy. Cô vốn là người mạnh mẽ lắm mà. Sao lúc nào cũng chỉ biết khóc và khóc. Cô tức giận với chính mình. Nước mưa làm người cô ướt nhẹp. Cô ngồi sụp xuống góc tường như một người không còn sức sống nữa. Cô thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng thức dạy, cô thấy người nóng ran, những cơn đau ập đến như muốn xé nát cô ra. Cầm điện thoại lên, cô thấy tin nhắn của anh.

-    Anh sẽ đợi em

Lại thêm vết cứa vào trái tim. Cô trả lời anh một cách phũ phàng.

-    Quên em đi. Đừng tìm em. Tạm biệt anh.

Cô thay sim mới và tập một thói quen…quên anh

Ngày thứ 2 không có anh, cô thấy trống vắng vô cùng. Cô nhớ những nơi hai người cùng đi chơi, cùng ăn uống và cười đùa. Nơi nào cũng có hình bóng anh. Cô nhớ có lần trời lạnh căm căm cô bảo thích ra cầu Long Biên hóng gió. Anh cũng đưa cô đi. Rồi qua Hồ Tây mùa sen nở. Cô thích cảm giác được ngắm hoàng hôn ở nơi ấy. Thật tuyệt biết bao. Chỉ 3 hôm trước thôi cô và anh còn đi chụp ảnh hoa sữa cùng nhau. Cô khoe với anh khi chụp được tấm ảnh ưng ý nhất từ xưa đến nay về loài hoa “mùa thu Hà Nội” này. Vậy mà giờ đây, chỉ mình cô trong bóng tối. Chỉ có nước mắt và những nỗi buồn. Cô yêu anh. Giá như cô có thể nói với anh điều đó, hàng trăm, hàng ngàn lần. Số phận thật trớ trêu với cô.

Tới hôm nay thì cô không nhớ rõ đã bao lâu không gặp anh nữa. Hôm nay, sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều. Cô muốn ra ngoài dạo chơi. Muốn được ngắm thiên nhiên và chụp ảnh.

Hà Nội đang độ cuối thu, đầu đông. Cái lạnh tê buốt thấm vào cơ thể gầy yếu của cô dù đã mặc rất nhiều áo. Cô đi thong thả thưởng thức nhịp sống đời thường. Đôi lứa đang tay trong tay thật hạnh phúc. Họ trao nhau yêu thương thật ấm áp. Tình yêu được họ thể hiện bằng những cử chỉ giản dị khiến cô thấy chạnh lòng. Ngẩn ngơ trên con đường trụi lá, cô nhận ra một bóng hình quen thuộc. Đó là anh. Đúng. Không là ai khác. Cô nhận ra dáng hình ấy. Cô vội chạy ẩn vào một góc tường.

Vẫn là dáng hình ấy, khuôn mặt ấy. Anh trông tiều tụy quá. Đôi mắt buồn luôn cúi ngằm xuống đất. Anh cứ đi và đi. Còn tôi đứng dõi theo anh tới khi khuất bóng.

Vừa về đến cổng nhà, cô đã bị ngất xỉu và khi tỉnh dạy cô đã nằm trong bệnh viện. Cô toan đưa tay lên vuốt mái tóc thì có một cái gì đấy đang giữ chặt tay cô lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay nào đó. Cô tưởng mình đang mơ khi người nắm tay cô lúc này là anh. Đúng là anh thật rồi. Anh đã nhìn cô, cười với cô. Cô vỡ òa trong hạnh phúc, ôm chặt lấy anh.

-    Giờ thì anh biết vì sao em từ chối anh rồi nhé. Ngốc à, sao em lại làm thế với anh. Anh sẽ luôn ở bên em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cảm giác hạnh phúc len lỏi vào trái tim cô.

“Em yêu anh” cô đã nói với anh như vậy khi mình tỉnh dậy.

Trong tình yêu không hề có ranh giới nào cả. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, một ngày nào đó họ sẽ là của nhau. Và hơn hết, mỗi người hãy vượt qua rào cản để đến với nhau. Hãy yêu, yêu thật nhiều.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts