Muốn đắm mình dưới cơn mưa thật to, để chẳng nhận ra đâu là nước mắt.
Muốn khóc - không khóc được.
Muốn cười - không cười được.
Thì ra, đau đớn đến cực điểm, chính là Im Lặng.. "
Có nhều cách người ta lựa chọn để đi qua tổn thương và hàn gắn những vết nứt trong trái tim. Em cũng lựa chọn cho mình một cách của riêng em, không phải nương tự vào trái tim khác, không phải là đi thật xa để trốn tránh mà em chọn cách đối diện với nỗi đau, đối diện với những điều đã làm em tuyệt vọng.
Thế là đã 10 tháng kể từ ngày tình yêu chúng ta tan vỡ, 10 tháng thật ngắn ngủi với những người bình thường nhưng lại thật dài với những trái tim bị tổn thương.
Đã có lúc em hụt hẫng, buông xuôi, mệt nhoài và muốn từ bỏ tất cả vì không thể tin nổi sự thật đó. Đã có lúc em dùng những lời lẽ cay độc, trách móc dành cho anh như một sự trút giận.
Đã có lúc em ủy mị, vứt bỏ lòng tự trọng cầu xin anh quay lại vì chợt nhận ra em yêu anh nhiều quá. Đã có lúc nước mắt em rơi vô định như được lập trình sẵn khi nghĩ về anh, khi nhìn trang cá nhân của anh ngập tràn hình ảnh của anh và người ấy với những lời comment chúc hạnh phúc của mọi người.
Đã có một thời gian dài em không thể tăng cân nổi vì khóc và suy nghĩ quá nhiều, cha mẹ bạn bè nhìn em xót xa khuyên bảo ai cũng biết lý do nhưng không dám động chạm vào nỗi đau mà em đang chịu đựng có lẽ vì sợ chạm vào vết thương ấy rồi vô tình lại làm em đau. Người ta chỉ biết em bị bỏ rơi nhưng người ta không biết từng ngày trôi qua từng đêm trôi qua với em nặng nề và dài như thế nào .
Hàng ngày em vẫn vào trang cá nhân anh, em làm điều này đều đặn và thường xuyên. Đau là cảm giác của em khi thấy anh vui vẻ bên người con gái khác. Em nhận ra anh cũng như bao ng đàn ông bình thường khác, chẳng phải là ng ga lăng, vui tính và vô cùng chung thủy như em vẫn thường khoe cùng bạn bè. Em hiểu hơn về cuộc sống, về những gam màu trong tình yêu chứ không phiến diện tôn thờ màu hồng đến cuồng dại như môt thời từng yêu anh. Em đã đi qua nỗi đau như thế đó. Trải qua mọi chuyện em biết mình đủ mạnh mẽ để đi qua những bao giông của cuộc đời. 22 tuổi em giờ mới biết mình phải sống như thế nào, giờ em mới biết nếu cố gắng thì không gì là không thể làm được.
Em sẽ gói ghém kỉ niệm và chôn cất nó ở một góc sâu nhất của trái tim mình, để sau này khi mở ra nhìn lại, em biết mình mạnh mẽ như thế nào.
Anh à, đông chạm ngõ rồi đó, nắng đã bớt nồng, mưa giông thì bất chợt, cơn gió như se sắt chạm vào da thịt, hãy biết tự chăm sóc mình nhé. Mùa đông này em không còn anh bên cạnh nhưng đã có trái tim khác thổn thức cùng em. Dù tình yêu của chúng mình không có một happy ending thì em vẫn thành tâm chúc anh hạnh phúc. Em đã không còn oán trách bởi em biết tình yêu chúng ta từng có là thật chứ không hề giả dối.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment