Tuesday, September 9, 2014

Chào anh, người con trai tỏa nắng.

"Cứ mãi mỉm cười rồi anh sẽ tin rằng em bình yên.

Vì có bao giờ anh nhìn kĩ và nhận ra nụ cười ấy nó giả tạo, nó gượng gạo đến mức nào đâu.

Yêu thương yêu trao đi có xứng đáng với những gì em được nhận không vậy anh???
"


Xa anh, xa vòng tay ấy, em trở về nơi thuộc về em. Cuộc sống cho em nhiều bài học, phải biết từ bỏ để mang đến hạnh phúc cho người mình yêu. Em sẽ trở lại với những mầm non đang vươn mình đấu tranh với sự sống, hướng về nơi có ánh sáng kia.

***
Nắng hạ lại về. Sương vẫn còn đọng lại trên chiếc lá non, những mầm cây đang nảy mầm xanh sự sống. Đâu đóc có tiếng động to nhỏ của mọi cảnh vật xung quanh… Em đang hòa mình vào khung trời đó.
Tôi và anh quen nhau đã được ba năm. Những ngày cuối cấp cả hai đều rất bận để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Anh theo ngành công an, tôi thì chọn ngành Văn học. Tôi lo lỡ như anh đỗ, hai đứa sẽ chẳng thể bên nhau, bởi lí lịch gia đình tôi không tốt.

Ngày biết điểm thi, tôi vui sướng và chuẩn bị dự định sắp tới của mình, niềm vui chưa được bao lâu thì anh báo anh đậu vào Trường Cảnh sát, vui cho anh nhưng lo lắng vô cùng.


Ngày chia tay anh, tôi không nói lời nào. Hai đứa nắm tay đi trên con đường quen thuộc. Tôi sợ anh sẽ rời xa tôi mãi mãi, sợ anh quên đi một người đã từng yêu. Không có anh ở bên tôi như một con người tự kỉ, ít nói và chỉ biết khóc lóc trong đêm. Tôi đã mua không biết bao nhiêu sim điện thoại, gọi cho anh chỉ để nghe giọng anh nói “A lô!”. Thời gian trôi đi, tôi vơi đi phần nào nỗi nhớ về anh và tham gia nhiều chuyến đi tình nguyện.

Chắc anh không thể hiểu được lí do tôi nói lời chia tay. Anh chỉ nghĩ tôi quên anh khi sống trong một môi trường mới, đâu hay trong trái tim tôi chỉ tồn tại một người. Tôi chỉ trách sao cuộc sống lại có những quy định khắc nghiệt đến vậy, yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau. Chỉ vì anh là công an và  tôi sinh ra trong một gia đình có lí lịch không tốt, thế là phải chia tay.

Trở về trường xưa, trong dịp giao lưu với những cựu học sinh của trường, tôi lướt nhẹ qua anh như mới đầu tới lớp. Gặp lại những đứa bạn thân, tôi vui sướng và mừng rỡ vô cùng. Tôi chạy nhảy và hét toáng cả lên, chẳng để ý tới những người xung quanh và tôi cũng không biết anh đang nhìn nữa. Mấy đứa bạn thì thầm và ra hiệu cho tôi hướng về phía trước, nhưng tôi chẳng thấy anh, cứ tưởng mấy đứa nó đang chọc tôi, vì không mang theo kính. Một lúc sau, anh tiến tới. Tôi không thoát ra nổi một lời chào, chỉ biết đứng cắn môi và đôi mắt đỏ khoe. Anh đừng tiến gần, anh đừng nói, tôi sẽ ôm anh và níu giữ anh lại đó …
-    Em vẫn khỏe chứ?

-    Em khỏe - hai từ thôi cũng cố gắng lắm rồi, không thể nói thêm nữa đâu anh.

Anh thay đổi, không còn cười tươi để lộ má lung đồng tiền. Anh chỉ khẽ nhếch môi, nghiêm trang và lạnh lùng hơn hẳn. Tôi chỉ biết nhìn phía sau khi anh bước đi. Bao nhiêu kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi chỉ biết nén cảm xúc để cùng anh hát một bản tình ca mà hồi xưa hai đứa vẫn thường hát do sự yêu cầu của các thầy cô. Anh và tôi cùng đánh ghita rồi cùng hát. Tôi cảm nhận trong giọng hát của anh vẫn còn có tôi, anh hờn giận tôi rất nhiều, ánh mắt anh nói lên tất cả.

Em muốn lắm chứ, muốn chạm vào đôi tay anh, muốn ôm anh thật chặt và xin lỗi anh nhưng...không thể nào. Tôi vẫn luôn muốn biết giữa tình yêu và sự nghiệp anh sẽ chọn ai? Nhưng tôi không dám thử, nếu anh chọn và từ bỏ một trong hai thì sẽ thật là khó. Và tôi cũng chẳng mong điều đó sẽ xảy ra. Quy luật cuộc sống không thể thay đổi sao anh? Khi sinh ra đâu ai có quyền lựa chọn gia đình của mình, em và anh, tất cả mọi người đều như vậy.

Gặp lại anh càng làm cho em không đủ dũng khí để quay lưng, em muốn từ bỏ tất cả, đến bên anh để dựa vào bờ vai ấy một lần, được nắm tay anh như những lần mình hẹn hò, được hát cho nhau nghe, cùng nhau viết những trang nhật kí của cuộc đời.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, nó khó lắm. Anh chỉ cần biết đằng sau anh luôn có em. Em vẫn luôn nhớ và yêu anh.

Xa anh, xa vòng tay ấy, em trở về nơi thuộc về em. Cuộc sống cho em nhiều bài học, phải biết từ bỏ để mang đến hạnh phúc cho người mình yêu. Dù có khắc nghiệt đến đâu nhưng em sẽ không gục ngã. Em sẽ trở lại với những mầm non đang vươn mình đấu tranh với sự sống, hướng về nơi có ánh sáng kia.

Chào anh, người con trai tỏa nắng.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts