Tuesday, September 9, 2014

Gió ơi, bình yên nhé!

"Có lẽ - anh đã quá thừa những nỗi đau 
Nên em có cho anh nữa thì anh vẫn sẽ ổn mà "



Hà Nội sang thu, chút gió lạnh sáng sớm, em mở tung cửa sổ đón từng đợt gió nhẹ của thu sớm. Đâu đó, giai điệu“If you and me” vang lên, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về, về một người con trai mang trái tim của gió – tình yêu mong manh của em.

Em gặp anh ở đất Hà thành hoa lệ trong những ngày là tân sinh viên cũng vào những ngày đầu thu Hà Nội. Cái duyên ở mảnh đất xa lạ này để em và anh quen biết nhau, đưa em và anh - hai người xa lạ trở thành bạn thân.

Anh nhẹ nhàng như gió mùa thu vậy. Nhẹ nhàng, ấm áp quan tâm đến em. Làm cho em cười, lau nước mắt cho em. Anh nhẹ nhàng đưa em đi qua nỗi buồn của cô sinh viên năm nhất mới xa nhà. Và rồi, cơn gió đó đã cuốn em vượt qua vạch ngăn cách của tình yêu và tình bạn. Mà bấy lâu nay, em chưa từng phá vỡ với một người bạn nào đi nữa. Con tim yếu đuối của em, rung động trước làn gió nơi con tim anh.


Thế nhưng, trái tim của gió lại không dành cho em. Em đã ngộ nhận thứ tình cảm đó của gió là tình yêu.  Em đau đớn với thứ tình cảm bấy lâu của gió chỉ tình  bạn. Tình yêu của gió dành cho một người khác. Em lui về vị trí cũ của em – bạn thân của anh. Nhưng vẫn không quên được tình yêu của gió. Gió đưa cho em cảm giác chua xót, nhói lòng, làm cho bụi rơi vào mắt em. Em âm thầm đi trong cơn gió của bão lòng, bên cạnh anh, nghe anh kể về tình yêu của anh.

Tình yêu của anh – cô ấy. Một cô gái cá tính, giỏi giang, hoạt bát, năng động, lại biết quan tâm người khác. Thật sự em thấy cô ấy là một cô gái hoàn hảo, đầy tài năng. Em thầm ghen tị với cô ấy và em hiểu vì sao anh lại động lòng trước cô ấy.

Mỗi khi nhìn anh và cô ấy, nhìn ánh mắt, sự quan tâm của anh dành cho cô ấy, nhưng cô ấy lại luôn hững hờ. Em đã buồn, đã khóc. Sao ánh mắt anh không dành cho em?

Tình yêu của anh và cô ấy rất tiếc không có một kết thúc đẹp. Dường như 2 người không thể ở bên nhau dù đã rất cố gắng. Nhìn anh buồn. Em đau. Em không biết nên khuyên anh thế nào? Không biết làm thế nào cho anh hết buồn.

Thời gian cứ qua đi. Tình yêu trong em vẫn vun đắp với  một cái tên bạn thân. Một thứ tình cảm khó quên. Mỗi lần bão lòng lại khiến con tim trăn trở, đôi mắt em rớm nước mắt. Trong em dằn vặt. Em muốn nói với anh  một lần để con tim thôi thổn thức, nhưng em sợ, em sợ em sẽ mất anh, mất luôn vị trí bên cạnh như một người bạn thân. Em sợ rằng nếu anh biết thì a sẽ dời xa em, tránh mặt em, không còn là người bạn thân của em nữa. Em sợ. Em sợ. Và rồi em lại để cơn bão lòng đấy tự đánh vào trái tim. Và tự lành.

Đã có lần em tránh mặt, em cố gắng  nhưng sao con tim em không cho em làm như vậy. Em càng tránh thì con tim lại làm em đau khổ. Quá mệt mỏi với những điều này, em đã mặc kệ. Cứ để như thế. Đôi lần em thấy dường như em đã quên được anh. Em cười nói vui vẻ bên anh. Em tưởng em đã quên. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt anh dành cho ai đó thì em lại buồn, mọi thứ cố gắng để xóa di lại trở về. Em lại bắt đầu về điểm xuất phát của nỗi nhớ.

Rồi thời gian làm cho con người ta bận rộn hơn, có nhiều mối quan hệ hơn, nhiều vấn đề để quan tâm hơn. Anh cũng vậy, một con người của xã hội. Anh có đủ mối quan hệ cần quan tâm, cũng có quá nhiều người quan tâm anh. Em cũng dần dời xa anh hơn. Anh tự tin, kiêu hãnh. Còn em vẫn âm thâm đi bên cạnh anh, chỉ là dần mờ dần mờ dần. Từ những điều dường như là bé nhỏ, ko có gì đáng nhớ. Em tự gom góp lại để thành kỉ niệm về anh. Những lần đi làm với nhau, những lần rong ruổi tìm địa chỉ nhà một ai đó, những lần đi dạo kí túc xá, hay lần anh lau nước mắt cho em… Tất cả em gom lại để làm kỉ niệm  bên anh. Kỉ niệm của tình yêu đầu tiên của em. Em vẫn sẽ cảm ơn anh vì đã cho em cảm giác yêu một người nào đó. Yêu một người chỉ cần bên cạnh người đó là đủ.

Thời gian không xa nữa, anh sẽ đến một nơi xa xôi, nơi không còn em nữa. Anh lại là cơn gió vi vu, rong ruổi khắp mọi nơi. Về một miền đất mới, với anh sẽ là một khám phá mới, bay cao bay xa. Anh sẽ có thêm nhiều niềm vui, cũng sẽ có thêm những người bạn, chia sẻ với anh. Chắc em cũng không còn là cô bạn mà anh tâm sự đêm đêm nữa. Nhiều lúc em thấy mình thật ích kỉ, muốn gói anh vào một chiếc hộp bên mình nhưng chiếc hộp ấy làm sao giữ nỗi cơn gió mang tên anh. Rồi cơn gió sẽ bật tung tất cả, chiếc hộp vụn vỡ và gió lại bay đi.

Em và anh - hai đường thằng song song không bao giờ gặp nhau được. Chỉ có khoảng cách càng xa nhau. Mỗi người có các mối quan hệ khác nhau, cũng ít những điều gì đó chung chung nữa. Chỉ có là đôi lúc nhìn lại nhau rồi lại dời xa. Thời gian – có thể là một điều đáng sợ. nhưng có lẽ sẽ xua đi vết thương lòng về gió. Chỉ mong gió đôi lần lạc đường và quay về bên em như ngày xưa – một người bạn thân bên gió cũng đủ rồi. Em vẫn sẽ chờ gió lạc đường về bên em, em vẫn sẽ âm thầm bên gió. Em hi vọng lúc ấy em sẽ cười thật tươi với gió như  ngày đầu gió chưa đi vào con tim em.

Em sẽ nhớ gió nhiều lắm gió à!
Có chăng có một chút  mong manh nào đó, gió sẽ nhớ về em?
Gió ơi, bình yên nhé!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts