Tuesday, September 9, 2014

Hạnh phúc nhé anh!

"Yêu thương ấy phải chăng là giả vờ ???
Hạnh phúc hờ thì giữ được bao lâu ."



Tuần đầu tiên chia tay anh vẫn là tất cả, tuần thứ 2 anh chỉ còn lại một nửa, tuần thứ 3 anh chỉ là 1/4...cứ như thế...

Nhưng theo định lí của toán học, dẫu có chia mãi đến vô cùng thì vẫn không bao giờ hết, thời gian chính là một cục tẩy mệt mài xóa đi những gì nó cần phải xóa, nhưng không bao giờ trái tim đầy yêu thương này quên hết được những người đã đi qua cuộc sống của tôi, nhất là người tôi đã từng yêu và từng chia sẻ nhều điều. Người đó chính là anh.

Vậy là cũng đã hơn hai năm kể từ ngày chia tay. Hai năm đối với tôi nó chưa phải là lâu nhưng trong hai năm ấy tôi đã sống thế nào thì chỉ mình tôi mới hiểu. Tôi còn nhớ cái ngày chia tay, tôi đã đau khổ và dằn vặt đến thế nào. Thực lòng thì tôi không muốn xa anh, dù chỉ là trong ý nghĩ. Tôi đã chờ đợi một câu hỏi "vì sao" từ anh, nhưng sự chờ đợi mãi mãi là niềm vô vọng. Thế rồi hôm nay, khi tôi biết chúng tôi không thể làm lại, anh lại hỏi tôi câu hỏi "vì sao", tôi không hiểu. Thực sự là tôi không thể hiểu.

Anh đã nói rằng:

-    Vì anh níu kéo quá nhiều để rồi anh không nhận lại được cái gì cả.

Tôi đã thực sự bất ngờ trước câu nói đó. Yêu một người làm làm tất cả vì người đó mà không tính toán là mình sẽ nhận lại những gì cơ mà. Tôi đã trả lời anh:

-    Anh đã nhân được cái nắm tay thật chặt, những lời yêu thương, và cả những giọt nước mắt còn gì.

Anh lại hỏi tôi:

-    Anh đang nghi ngờ những lời yêu thương và những giọt nước mắt ấy có phải là thật lòng em hay không nữa, hay em chỉ coi anh như một kẻ qua đường.

Một câu nói vô tình khiến tôi buồn biết mấy. Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ tôi là người như vậy. Chính hai chữ "nghi ngờ" của anh mà chúng tôi chẳng bao giờ có thể hiểu nhau.

Hôm nay lại mưa, trông mưa buồn quá, không biết mưa buồn hay chính tôi đang buồn nữa. Tôi lại nhớ tới anh, hình ảnh của anh cứ chiếm giữ lấy tâm trí của tôi, anh đã đến để rồi lại vội vã ra đi, anh bước qua đời tôi như một cơn gió vậy. Tôi lấy cho mình một ly café đen. Vì sao người ta không cho thêm một chút đường hay sữa vào ly café đen để cho nó ngọt ngào hơn nhỉ? Và vì sao anh không bỏ thêm một chút đường vào tình yêu này cho nó tốt đẹp hơn? Vì sao cứ phải uống một ly cafe đen đắng nghét cho dù mình không thích? Và vì sao cứ phải cho vào tình yêu những lời oán trách, giận hờn để nó ngày thêm tồi tệ?

Đồ ngốc! Có ai lại cho đường hay sữa vào café đen bao giờ chứ? Mà nếu có đi chăng nữa thì ly café đó đâu còn là một ly café đen. Thật vô vị! Tình yêu cũng vậy thôi, nếu cố thay đổi, cố níu kéo, để rồi được gì? Mà thôi, chỉ là sự trải nghiệm. Một trải nghiệm để biết rằng café đen đắng đến cỡ nào. Để nhận ra hạnh phúc hay là đay khổ. Vâng, tất cả cũng là trải nghiệm để hiểu, để biết và để quên.

Vì anh tôi có thể ngồi gấp 1001 con hạc giấy. Tôi đã gấp chúng khi tôi buồn, khi tôi nhớ đến anh và có vài cánh hạc đã thấm đẫm nước mắt của tôi. Đó là những khi anh làm tôi buồn nhất.

Vào đầu tháng 3, khi cánh hạc cuối cùng của tôi hoàn thiện, một cánh hạc màu xanh hi vọng cho tương lai của chúng tôi, thì tôi nghe tin anh nằm viện. Tôi định đem tặng anh 1001 hạc giấy đó và sẽ nói với anh thật nhiều nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi sợ cái tai nạn vô tình đó sẽ cướp anh đi. Nhưng tai nạn đó không cướp anh đi mà có ai đó vô tình cướp anh đi, ra khỏi cuộc đời tôi. Mãi mãi. Tôi và anh chia tay không lí do, chỉ có nước mắt của tôi.

Hơn hai năm rồi, tôi chưa bao giờ quên anh, thỉnh thoảng vẫn nghĩ không biết giờ anh sống thế nào. Và không biết trong trái tim anh có còn có tôi không? Nếu có cơ hội gặp lại anh, tôi chỉ muốn nói một câu đơn giản và chân thành: “Hạnh phúc nhé anh!”.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts