- Nhìn thấy người mình yêu thương trò chuyện và quan tâm 1
ai khác
- Trong khi lại lạnh lùng với mình.
Đau khổ nhất là khi...
- Nhớ ai đó mà không được nói chuyện...
- Yêu ai đó đến vô cùng nhưng phải cách xa…"
Đỏ au, xanh ngắt, sáng lóa, mùa nắng chín rạo rực và cháy bỏng là thế đó. Như bông hoa lửa kiêu sa, sáng rực rỡ giữa nền trời xanh ngắt. Rồi lại mát lạnh, xối xả, sũng mình trong những cơn mưa rào vội vã. Mùa nắng chín đẹp lung linh, quý phái, nổi bật giữa mùa giống như người thiếu nữ khi tổng tuổi đời tròn chín, mặn mà, nồng nàn và đằm thắm!
Khi những cánh hoa đã tô thắm bầu trời, những tiếng ve không ngừng râm ran trong vòm lá, rồi cả tiếng học trò í ới gọi nhau để trao dòng lưu bút... thì vẫn có ai đó mải mê trong sắc màu rực rỡ của mùa hoa, say đắm trong hương vị ngái nồng, chói sáng của mùa rồi ngày ngày miệt mài trải nắng vàng khắp phố. Vui vì cuộc sống này vẫn còn biết bao điều để trải nghiệm, yêu vì mình vẫn có thể làm vô vàn điều ý nghĩa.
Chỉ tới khi cái hơi nóng kia quá ngột ngạt, cơ thể dường như đang bỏng rát, tâm hồn quá nhiều cảm xúc đan xen mùa nắng mới giật mình, giật mình vì biết rằng đã bước qua rất xa những cảm xúc, dư vị của mùa nắng đầu. Mùa nắng không ngờ thời gian trôi quá nhanh, đã đưa mình nằm trọn trong giới hạn của mùa nắng chín.
Đỏ au, xanh ngắt, sáng lóa, mùa nắng chín rạo rực và cháy bỏng là thế đó. Như bông hoa lửa kiêu sa, sáng rực rỡ giữa nền trời xanh ngắt. Rồi lại mát lạnh, xối xả, sũng mình trong những cơn mưa rào vội vã. Mùa nắng chín đẹp lung linh, quý phái, nổi bật giữa mùa giống như người thiếu nữ khi tổng tuổi đời tròn chín, mặn mà, nồng nàn và đằm thắm!
Mùa nắng chín, thiếu nữ đẹp kiêu sa trong hương trong sắc, chu đáo, tâm lý mặn mà trong lối sống và hành động, một vẻ đẹp hoàn hảo mà biết bao người muốn sở hữu. Nắng chín đẹp là thế, tươi vui tràn đầy sức sống là thế, nhưng ai biết mùa nắng chín đang cố che dấu đi nỗi sợ hãi, nỗi buồn lòng khi biết rằng lúc mình đẹp nhất cũng là chớm đầu cho mùa cánh phượng rơi, mùa gió lạnh làm vương lá vàng bay khắp phố. Một mùa man mác sắp sang…
Những suy nghĩ vu vơ đầu mùa giờ đây đã trở thành áp lực đè nặng lên suy tư mùa nắng. Vẫn biết mình không thể mãi hồn nhiên tung tăng bay nhảy, cũng muốn tìm một bóng mát cho riêng mình, bóng mát để mùa nắng chín yên tâm dựa vào chứ không phải những bóng râm bất chợt tới rồi lại lặng lẽ trôi qua.
Mùa nắng chín vẫn dồn hết sức mình tỏa nắng, cho dù những tia nắng kia đang dần yếu ớt nhạt nhòa, đôi khi lại bị tạt đi bởi gió lạnh se se. Mùa gió man mác đẩy nắng chín bước đi kiếm tìm một lời hứa, lời hứa của ai đó, để hi vọng, để ngóng trông để đợi chờ… rồi lại hụt hẫng trong nỗi cô đơn, trống rỗng. Trong sâu thẳm ánh nắng rộn ràng có một người man mác đang kiếm tìm một nửa man mác cho riêng mình…
Có ai nhìn thấy giọt nước mắt rơi?
Có ai nhìn thấy có một người bồi hồi chân không muốn bước?
Có ai nhìn thấy có người thẫn thờ... thấy ngày đã qua, mùa đã đến?
Có ai cảm thấy... như đã bỏ qua một cuộc hẹn?
Cuộc hẹn cuộc đời!
Gió thu đã về, lá vàng đã rơi, đã xóa đi ranh giới giữa mùa nắng chín với mùa nắng tàn, đón một mùa man mác…
“Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình…
Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi...!
Rồi có những đêm mưa
Nằm nghe câu ca rất xưa
Từ radio phát lên, nghe thật buồn!” (bài hát)
Mùa nắng đã tàn, sao gió đưa Thu về thật vội! Thu trải vàng mềm óng như ru khẽ lòng người! Người đã bước qua một mùa nắng chín, hi vọng có điều bất ngờ sẽ đến từ mùa man mác…!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment