Nếu bạn không muốn có một ngày, cô ấy không còn cần bạn nữa! :)"
Tôi đưa chiếc hộp về phía em, em đón lấy với nét mặt buồn và hỏi tôi "Ảnh người yêu anh trong chiếc hộp này à?", tôi không nói mà chỉ gật đầu. Em mở ra xem và ngạc nhiên vì trong hộp đó không có ảnh của ai cả, chiếc hộp có phần đáy được làm bằng gương, chiếc gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của em. Dường như em đã dần hiểu chuyện… tôi bước đến ôm em từ phía sau thủ thỉ vào tai em ..."làm người yêu anh nhé"... em xoay người lại ôm chặt lấy tôi những giọt nước mắt cứ thế lăn trên má.
Thấm thoát vậy là đã 4 năm rồi em nhỉ, cái ngày mà em chấp nhận bước vào cuộc đời tôi, ngày em thay đổi con người trong tôi. Hai người với hai tính cách đối lập, em cá tính ồn ào với lối sống sôi nổi, còn tôi trầm lặng nội tâm, tưởng chừng sự hòa hợp là không thể, nói gì đến có tình cảm rồi yêu nhau. Phải chăng trong dòng đời hối hả con người ta cần có một góc, một không gian riêng để ta là chính mình. Đối với em có lẽ không gian đó là tôi, còn tôi là một cái gì đó trong khoảng không bao la lạnh lẽo và tăm tối, em như một ngôi sao sáng để tôi cảm nhận được sự tồn tại của bản thân...
Những buổi lao động của năm đầu đại học…
Một sáng với ánh mặt trời lấp ló sau những ngọn núi cao phía xa như báo hiệu cho một ngày đầy nắng. Em cũng như bao bạn gái trong lớp hòa mình vào buổi lao động, em mặc một chiếc áo trắng với mái tóc kết hai bên, nụ cười rạng rỡ xinh như đóa hoa Ban - Loài hoa đẹp của núi đồi Tây Bắc, nụ cười em pha chút bướng bỉnh đáng yêu đã làm em nổi bật khiến cho tôi không thể
rời mắt, tôi luôn giữ khoảng cách vừa đủ để có thể quan sát mà không để em nhận ra.
Tôi luôn mong một ngày nào đó sẽ được làm quen với em, được em để ý, rồi cái ngày đó cũng đến. Hồi đó tôi và em chơi thân với một nhỏ trong lớp, trong những cuộc nói chuyện giữa hai đứa nó luôn thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe những câu chuyện về em theo phong cách như những bà giáo dạy triết vẫn hay làm với lớp, những bài học đó khiến tôi buồn ngủ, nhưng với những nội dung được xoay quanh chủ đề là em khiến tôi có cảm giác sao mà hấp dẫn đến vậy, tôi ngồi nghe như những đứa trẻ được bà kể cho những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện như thứ mực xăm hằn sâu trong tâm trí tôi, nó gieo vào lòng tôi những hạt giống tâm hồn chỉ chờ có thời cơ, điều kiện thuận lợi sẽ đơm hoa kết trái và người mang lại điều đó không ai khác ngoài em.
Những buổi học trên lớp với một đứa lười hoc mải chơi như tôi nó thật dài và vô vị đến thế, nhưng giờ đây khi trong tôi có hình ảnh em ngự trị dường như nó đã thay đổi. Với những con mọt sách trong lớp mục tiêu mà chúng quan sát, gián mắt vào đó chính là cái bảng với những con số, dòng chữ loằng ngoằng thì với tôi, cái bảng của chúng đã được thay thế hoàn toàn bởi em, trung tâm chú ý của tôi là em.
Hôm nay trên lớp thầy giáo dạy giải tích đang nói về tính chất bắc cầu, nó làm tôi nghĩ gì em, tôi ngồi và thay những phép toán khô khan đó bằng hình ảnh của ba đứa mình tôi, nó và em. Tôi chơi thân với nó, em cũng chơi thân với nó vậy theo phương pháp bắc cầu thì tôi và em nhất định sẽ chơi thân với nhau. Điều này khoa học chưa kiểm chứng nhưng tôi nghĩ nó sẽ như thế.
Hôm nay nhỏ bạn bắc cầu bị ốm sau đợt ôn thi ròng rã. Sau buổi học, tôi tất tưởi đạp xe đến thăm nó, mang theo cặp lồng cháo thịt heo thơm phức với cái mặt hớn hở muốn kể cho nó nghe những chuyện hay trên lớp mà hôm nay nó đã bỏ nỡ. Tôi tới nơi, vừa bước chân vào cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc "cái bảng mà tôi vẫn quan sát trên lớp" quay lưng về phía cửa đang đút từng thìa cháo cho nó. Nhìn nó ăn một cách ngon lành, thấy tôi bước vào, nó cười với đôi mắt thâm cuồng, tôi nhìn nó mà lại nghĩ đến con gấu trúc, còn em quay lại nở một nụ cười. Tôi biết dù đó chỉ là nụ cười xã giao nhưng cũng đủ làm cho tôi vui, lòng như nở hoa, mọi thứ trong đầu tôi tan biến, bao nhiêu chuyện muốn kể cho nó nghe bây giờ đã được thay đổi hoàn toàn bởi nụ cười ấy.
Trên giường bệnh có ba người với những câu chuyện xoay quanh rất nhiều chủ đề nhưng dường như chỉ có hai người nói đó là em và nó còn tôi như một vị giám khảo bất đắc dĩ đang ngồi xem phần thi độc thoại của hai thí sinh. Tôi biết nói gì khi mà cứ nhìn vào em với nét mặt đáng yêu hồn nhiên đang thao thao bất tuyệt làm tim tôi lại đập nhanh, mặt lại đỏ, thôi thì ngồi ừ à cho có chuyện thi thoảng lấy điện thọai ra nghịch.
Chiều rồi cũng ngả bóng ánh sáng đang dần được phủ chiếm bởi bóng tối, cái cảnh mà luôn khiến tôi man mác buồn khi sống cuộc sống sinh viên xa nhà... tôi và em tạm biệt nó ra về, khi về xe em bị hỏng hai đứa xuống dắt bộ. Trên con đường bóng của hai đứa ngả dài... em và tôi cứ đi, trong lòng tôi có bao điều chất chứa muốn nói với em nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, điều đó làm cho tôi có cảm giác không gian bao trùm thật nặng nề, con đường ngày thường tôi vẫn đi sao nay lại có cảm giác xa đến vậy, rồi trong đầu bỗng nhớ lại câu chuyện cười mà tôi đã từng đọc nói về.
Một chàng trai lần đầu tiên hò hẹn với bạn gái, không biết sẽ nói chuyện gì, cậu ta hỏi ý kiến người cha và nhận được lời khuyên:
- Có ba chủ đề luôn hiệu quả: Thức ăn, gia đình và triết lý sống.
Họ gặp nhau, sau vài phút im lặng khó nói, cậu ta vào đề:
- Em có thích rau dền không?
- Không! - Cô gái đáp và ngồi thừ ra.
Lúng túng, cậu dùng đến chủ đề thứ hai:
- Em có anh trai không?
Cô gái đáp và càng trở nên khép kín:
- Không!
Chàng trai đã bắt đầu tuyệt vọng, sau khi suy nghĩ rất mông lung, cậu ta khai thác chủ đề cuối cùng:
- Nếu em có anh trai liệu anh ấy có thích rau dền không nhỉ?"
Tôi cười, em hỏi có chuyện gì sao vui vậy, tôi liền kể cho em nghe, nghe xong thấy em rất vui dường như em đã hiểu tại sao tôi lại kể câu chuyện đó vào lúc này, bức tường ngăn cách giữa hai đứa như được phá bỏ, tôi và em nói chuyện thoải mái rôm rả hơn thì lúc này cũng đã gần đến xóm trọ của em. Nếu bây giờ được một điều ước tôi sẽ ước con đường này kéo dài thật dài. Cứ như thế sau mỗi buổi học tôi và em lại lóc cóc trên chiếc xe đạp đến thăm nó để rồi hai đứa thân nhau lúc nào không biết, tôi thầm nghĩ tính chất bắc cầu thật đúng.
Sau đợt thi căng thẳng lớp tổ chức đi picnic đúng vào ngày 14-2. Sau một thời gian thân thiết gắn bó cả hai hiểu về nhau hơn, trong tôi có bao dự định ấp ủ. Tôi luôn tự hỏi không biết liệu trong trái tim em có tôi hay đơn thuần tôi chỉ là một người bạn... và liệu tình cảm đó có thể tiến xa.... làm thế nào em để chấp nhận tôi...? Rất nhiều những câu hỏi như vậy và rồi bỏ qua tất cả tôi đã ngỏ lời yêu em... em im lặng, có lẽ tình cảm của chúng tôi chỉ nên dừng lại ở tình bạn… một khoảng lặng… rồi em lên tiếng hãy cho em thời gian, có lẽ với em thời gian là thước đo của tình yêu còn tôi tôn trọng điều đó. Tôi như người đang đi vào trong một đường hầm tối... rất tối, dường như không có lối ra thì giờ đây đã có một chút ánh sáng le lói phía cuối của đường hầm.
Thời gian cứ thế trôi tình cảm của hai đứa mỗi ngày một lớn, nhưng dường đường hầm trong em mà tôi đang đi vẫn chưa rộng mở cho những để ánh nắng ấm áp dẫn lối để tôi bước vào trái tim em… rồi tôi quyết định không nhắn tin, không gọi điện, không nói chuyện và luôn tìm cách tránh mặt em... những tin nhắn của em gửi tôi đều không đọc, em gọi tôi cũng không nghe máy, tôi sợ mình sẽ không kìm được lòng. Biết như vậy là quá đáng nhưng tôi nghĩ nó sẽ tốt cho hai chúng tôi… Không liên lạc được với tôi em viết giấy nhờ người đưa cho tôi, trong tờ giấy em viết tại sao lại như vậy, hãy cho em lời giải thich, tôi cầm tờ giấy lặng người một lúc rồi cũng viết lại cho em. Tôi viết anh có người yêu rồi đó là lý do nhưng em không tin, tôi lại viết nếu không tin mai sẽ cho em xem ảnh, ngày hôm sau tôi mang theo mình một chiếc hộp trang trí rất đẹp đến chỗ hẹn, chỗ mà em hay đợi tôi mang thạch sữa chua để hai đứa cùng ăn sau những giờ thể dục mệt nhoài.
.jpg)
Tôi đến thì em đã có mặt từ trước với nét mặt không giấu đươc nỗi buồn, tôi đưa chiếc hộp về phía em, em đón lấy với nét mặt buồn và hỏi tôi "Ảnh người yêu anh trong chiếc hộp này à?", tôi không nói mà chỉ gật đầu. Em mở ra xem và ngạc nhiên vì trong hộp đó không có ảnh của ai cả, chiếc hộp có phần đáy được làm bằng gương, chiếc gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của em. Dường như em đã dần hiểu chuyện… tôi bước đến ôm em từ phía sau thủ thỉ vào tai em ..."làm người yêu anh nhé"... em xoay người lại ôm chặt lấy tôi những giọt nước mắt cứ thế lăn trên má. Trong tiếng nấc em nói lời yêu tôi.
- Trong em bây giờ chỉ có hình bóng của anh thôi.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment