Tuesday, September 2, 2014

Có lẽ là nắng… chứ không phải tình yêu anh…

Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn sẽ không để bạn phải khóc. Vì vậy đừng lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn 

 sua may tinh tai nha


 Đi dưới nắng, nhưng trái tim em không hề được sưởi ấm. Bởi nó đã chịu quá nhiều tổn thương. Và có lẽ là nắng… chứ không phải tình yêu anh…

***
Giay bao ho lao dong

Viết cho những ngày như hôm nay, khi quanh em nhìn đâu cũng thấy anh và nỗi nhớ…

Người ta vẫn thường nói, yêu thương đến mấy, cứ cách xa rồi cũng sẽ nhạt nhòa. Người ta cũng thường nói, cứ yêu nhau đi, lấy nhau – lại là một chuyện khác! Đâu phải cứ yêu là chắc chắn sẽ lấy nhau đâu!
bao tri may lanh

Em lại không nghĩ vậy. Mặc kệ tất cả những lời dèm pha của thiên hạ, yêu anh và chấp nhận từ bỏ mọi thứ. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, em từ bỏ cơ hội được giảng dạy và làm việc tại thành phố quê hương để theo anh về miền núi hoang vu còn nhiều lắm những lam lũ, cơ cực.
Phu tung o to
Ngày em đi, chị gái khóc như mưa, vừa giận vừa thương đứa em gái duy nhất. Mất mẹ từ nhỏ, đối với em, chị cũng giống như mẹ. Em nghẹn ngào: “Chị yên tâm! Em nhất định sẽ hạnh phúc!”

Bao năm rồi nhỉ? Ngày gặp anh, quen anh, rồi lấy anh… Em không còn nhớ nữa.
 sua may nuoc nong
Hay nói đúng hơn là em không muốn nhớ. Thời gian gợi nhắc trong em biết bao nhiêu điều đáng để em phải quên. Trái tim lại thêm đau khi nghĩ về… Trong đêm tối, em đưa hai tay tự mình ôm lấy bờ vai mỏng manh run nhẹ. Khép đôi mi, nước mắt nhòe đi trong suy nghĩ… Trách anh, chàng trai vô tâm, anh biết không? Chẳng phải là em đã đánh đổi quá nhiều thứ, bất chấp tất cả để chọn anh hay sao? Vì cớ gì người lỡ bỏ rơi em? Có đáng không người?


Bao ho lao dong

Hè đến rồi. Em nhớ đến cồn cào, quay quắt những hàng phượng vĩ, sắc tím bằng lăng. Mà ở mảnh đất núi nơi anh lớn lên không có! Em lạc loài, em cô độc giữa nơi em có một mái nhà để đi về. Mùi hương quế trở mình nồng nàn. Mắt em cay xè…
 Giay dan tuong

Em nhớ biển. Biển mênh mông lắm anh. Lúc buồn, em tìm đến biển. Ngồi trên cát, ngắm hoàng hôn buông xuống, cho đến lúc có thể đưa tay với những vì sao ở xa. Em nghĩ rằng, mẹ đang ở đó, nỗi buồn vơi đi rất nhiều…
sua tu lanh

Và em nhớ sóng. Những con sóng biển lăn tăn vỗ bờ, như bàn tay mẹ êm ái đưa em vào giấc ngủ suốt những năm tháng tuổi thơ qua đi. Mãi cho đến sau này, khi mẹ không còn nữa, em vẫn nhớ và thèm lắm, cái cảm giác được sà vào lòng mẹ, được mẹ vỗ về, âu yếm…

Gió, em yêu gió đến lạ. Khi cô đơn, em tìm đến gió. Để gió táp vào mặt, gió mơn man xới tung mái tóc mềm. Gió mang theo cả vị mặn mòi của biển xa xăm, như những giấc mơ loang lổ chắp vá, như cõi lòng em đang gào xé nỗi nhớ về quê mẹ…

Và mưa, những cơn mưa mùa hạ tưới mát cỏ cây, hoa lá, cho xanh thêm cánh rừng bạt ngàn những nương keo, nương quế, cho mùi nhựa thông lại phảng phất bay thơm ngát cánh mũi… Nhưng tại sao, nỗi lòng em cứ mãi cằn khô? Em loay hoay nghi ngờ chính mình, vì đâu lòng cứ quá yếu mềm, hay vì tình yêu trong em không đủ lớn để làm trào tuôn một dòng lệ nếu em mất đi người em yêu?
Rang su tham my

Chàng trai, anh quá vô tâm anh à! Em là con gái. Cũng muốn được yêu thương và có quyền được yêu thương. Có phải em cho đi yêu thương chưa đủ đầy để giữ vững trái tim anh thuộc về em hay không? Giá như em có thể kiên tâm mà chờ đón, một ngày, bước chân anh lạc lối tìm về. Giá như thu qua, đông tới, xuân về và chỉ dừng lại ở đó, để bước chân em không lạc lõng trong cái nắng chói chang của mùa hè này…
 Ban vai cho tan binh

Đi dưới nắng, nhưng trái tim em không hề được sưởi ấm. Bởi nó đã chịu quá nhiều tổn thương.

Và có lẽ là nắng… chứ không phải tình yêu anh…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Popular Posts