Chúng ta chỉ khóc khi bạn nhìn thấy câu chuyện của mình trong đó."
***
Tiết trời đã sang thu. Nắng đã không còn gay gắt như những ngày hè oi ả, thay vào đó là cái nắng vàng suộm: màu của nhớ thương, của những khắc khoải và chờ mong. Những cơn gió heo may chớm lạnh thấm dần vào da thịt làm nỗi nhớ anh cứ đong đầy. Một năm rồi đấy anh. Thời gian đó chưa đủ để em quên đi những kỷ niệm của hai đứa mình.
Em đã từng yêu mùa thu, yêu bởi cái cảm giác dịu nhẹ mà mùa thu mang lại. Cứ dịu dàng, man mác rồi lại gieo vào lòng người những nỗi buồn không tên, chẳng thể cắt nghĩa mà cũng chẳng thể nói thành lời. Bạn bè cứ nói em quá lãng mạn, quá viển vông, nhưng không hiểu sao em cứ thích cái cảm giác đấy đến vậy.
Em thích một mình dưới những con đường trải đầy lá vàng rơi, thích lặng lẽ trong một góc quán quen thuộc ngắm dòng người qua lại mà chẳng phải bận tâm tới cuộc sống ồn ào, xô bồ ngoài kia. Và rồi anh đến kéo em ra khỏi sự lặng lẽ vốn có của mình – như một cơn gió.
Em yêu anh, yêu màu xanh trên bộ quân phục anh mặc, yêu con người trầm lắng, yêu đôi mắt mênh mông như biển của anh – như có thể thu cả thế giới của em vào đôi mắt ấy – đôi mắt không biết cười. Nhưng hạnh phúc vốn dĩ mong manh, bàn tay bé nhỏ của anh chẳng đủ sức để giữ anh lại bên mình. Và rồi anh lại đi như chưa từng đến.
Ngày anh rời xa em, em đã khóc rất nhiều, tưởng chừng như chẳng thể vượt qua – mối tình đầu của em. Lại là những ngày không anh, vẫn đi về một mình, vẫn quán cũ quen thuộc, mình em và nỗi nhớ.
Hôm nay, vẫn một mình, em đi qua con phố quen thuộc, gió nhẹ nhàng mơn man tóc em, đưa tay em bắt kịp một chiêc lá vàng rơi mà thấy lòng chống chếnh, mong manh. Cảm xúc như vỡ òa. Em chưa quên đựơc anh.
Hương hoa sữa cứ tràn ngập khắp những con đường, len lỏi vào từng ngõ ngách, hương hoải mùa thu nhẹ nhàng thấm vào từng thớ thịt. Bỗng thấy sợ mùa thu, sợ cảm giác này đến thế. Ngày không anh, em vẫn sống tốt, vẫn vui cười, vẫn tụ tập bạn bè , vẫn làm những gì mình thích mà chẳng bận tâm tới người khác nghĩ gì về mình. Một con bé ngang bướng mà chẳng ai có thể chịu nổi. Anh đã dạy em phải biết sống cho những ứơc mơ và hoài bão của mình, nhưng lại không dạy em phải làm sao để quên anh. Giờ anh đã có người bên cạnh chăm sóc và yêu thương, sao em cứ nhớ về anh như một thói quen để rồi tự làm mình đau thế này?
Phố vẫn ồn ào và tấp nập. Hoàng hôn xuống, mọi người vội vã trở về sau ngày làm việc vất vả, mệt mỏi bên ngoài. Những cô bán hàng rong quẩy gánh hàng trở về mà khuôn mặt không giấu nổi những mệt nhọc, nhưng lạ thay, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Chợt nhận ra hạnh phúc vốn dĩ luôn quanh ta, em cứ mải mê chạy theo những thứ phù phiếm ngoài kia để rồi đánh mất đi nhiều thứ bên cạnh mình. Người vẫn có thể hạnh phúc thì tại sao em cứ nhốt mình trong nỗi nhớ không tên, cho người chẳng thể thuộc về mình.
Ngủ yên nhé tình yêu đầu của em. Ngày hôm nay, em sẽ sống thật hạnh phúc, nụ cười sẽ luôn nở trên môi, cho bản thân, cho mẹ, cho bạn bè và cho cả anh. Mọi người vẫn yêu thương em thì hà cớ gì em phải ruồng bỏ chính mình phải không anh? Em sẽ hạnh phúc và anh cũng thế nhé!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment